Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010
Đoản Cuối: Lời Gởi Lại
Những "ngôi trường xưa Em học"
Đoản Cuối: Lời Gởi Lại
Tôi yêu một ngày như thế, một ngày thư thả, xoa hai tay mình vào nhau trước khi bước xuống khỏi hiên nhà nắng nhẹ.
Tôi sẽ đến công viên, nơi ấy những cây cao cho tôi cảm giác mình nhỏ lại, để thấy tôi không là gì giữa hùng vĩ của đồi núi chung quanh, để thấy đám chim chóc hợp đàn dưới triền cạnh hồ kia, chúng chuẩn bị bay xa, chuyển mùa có lẽ!
Một ngày nào đó theo tự nhiên của tạo hóa, tôi sẽ biến mất khỏi hành tinh, như một sự công bằng bất di bất dịch để trở về cát bụi, cùng lúc ấy một hay nhiều sự sống khác bắt đầu.
Xin hàm ơn lần tôi được làm con người trên quả đất, làm nhân loại mà không phải là gì khác, giữa bao la nầy!
Tạ ơn Ba Má tôi nghèo nàn nhưng đã cưu mang, dưỡng nuôi tôi ngạt ngào thể tựa ca dao, để lúc gian nan lời dạy khuyên của NGƯỜI vẳng tiếng. Làm tôi thấy cuộc đời đáng yêu đáng sống, đã cho tôi hình hài lành lặn không chi mặc cảm gọi là...và muôn trùng hy sinh mà tôi ân sủng!
Cùng anh em, họ hàng nội ngoại xa gần đã chen chúc nhau giao cành gia phả, tôi làm nhánh rẽ xa dần rồi mất hẳn trong một ngày nào; Xin tạ lỗi!
Cúi xuống quê hương triền miên đau khổ đã vắt cằn khô cho mầm vươn khôn lớn . Xin gởi về Vạn Dặm với bao giọt mặn xót thương từ giã !
Vẫy chào con người, đất nước thân yêu từ đây chuyện nợ vay đầy vơi đến hồi kết toán.
Cảm ơn con cháu cho tôi niềm vui yên bề, thành tựu!
Nụ hôn sâu gởi cho người con gái đã không ngại ngần chọn tôi đi bên; Nhà tôi ơi!
Những ngôi trường tôi đã qua , khép lại.
NhàQuê NOV 28, 2005
** Những "ngôi trường xưa Em học" như một thứ hồi ký của một người không có gì trọng đại để làm việc đó. Chuyện có thể kéo dài theo những đề tài gợi nhớ, hiện về từ ký ức. Truyện chấm dứt lúc nào cũng không làm cho toàn truyện mất liên tục; Do đó xin được giải thích vì sao Ðoản Cuối xuất hiện .