Lão nhà quê tàng tàng ghé vô Wall Street
Chắp tay sau đít ngó mông lung
Bộ chuyện giỡn chơi sao cha nội
Nhìn vận vó ông đà phát ói
Dợm nhào vô trả giá đúng là thầy gồng!
Trên bảng giá đèn chớp lia chớp lịa
Của ai mà cứ lên lia chia
Có kẻ khoái cười ria vảnh vảnh
Hực gà lão tức cầm canh
Luật tuần hoàn có lên thì có xuống
Còn khuya mới một cửa một mình!
Ở tuốt dưới quê xứ ruộng đồng
Nghèo gần mạt rệp, có mình không
Vậy mà cứ muốn toàn hàng "xịn"
Đồ hiệu, hàng gin. Đừng có hòng!
Cứ nhè mấy chổ xinh như mộng
Cứ nhè "Chứng Khoán" lên vù vù
Cứ nhè chưa rớ vô đà phỏng
Hèn chi năm tháng xách xe không
Cay cú vái ngày bồ nó đá
Te tua, rách nát lại quay về
Bủa một mẻ dễ ơi là dễ
Ông tưởng vái khan không nạp lễ
Không dám đâu!!
Ai chứng cho ông, hề!
Cái ngày ông khấn ghé đâu, về trễ
Mỹ đổ quân ông xuống giá cái vèo
Họa vô đơn chí có mong gì cứu
Cứ ngày thức dậy vật giá thang leo
Chứng Khoán nào cũng tuột khỏi tầm tay mù mịt
Chẳng phép lạ gì cho quay lại ngóc lên
"Giá Trị" mới tinh nhì S. nhất điếm**
Cách nào bằng chửi đổng cố tìm quên
Vẫn cứ trồi lên hụp xuống
Trôi lênh bênh cho tới một ngày
Mọi hiện hữu triệt tiêu cái rụp
Xong ngay!
Ritcher Kế lắc đầu không đo nổi
Rung mạnh hơn mấy lần Thứ Sáu Đen
Chợ bán tước mua quan
Của chìm của giấu
Kéo nhau lên tàu xuống hạm "dong"
Ngoạn mục hơn Enron
"Chứng Khoán" mới sơn đỏ vàng rõ rệt
Màu hồng trên hết
Màu vàng mút chỉ cà tha
Bớ bớ người ta!
Mấy người bán buôn
Gì kỳ quá vậy cà:
Huề, xúm gầy lại không cho
Ý chừng nhà nhà hết vốn
Đã nói mất, ít nhiều mất trọn
Mới giữa đường bắt đầu lại số âm
Chừng rất nản nằm mơ đủ thứ
Như tiếng ai bị bóp cổ giãy rầm rầm
Tưởng sao! ai dè cũng đến hồi khánh tận
Lão tính thờ ơ rung chuông một bận
Đóng cửa bán buôn quách cho rồi
Hai tay trắng mất mát đâu mà ngán
Ngẫm nghĩ tới lui nên lại thôi:
Ví thử tất đều qui thành "Chứng Khoán"
Khi xuống khi lên, khi lỗ khi lời
Mọi giá trị cung cầu có khác
Mình không chơi để người ta chơi;
Mình đã hết thời !!
Lão láp váp lời thề bán mạng
Cái đã có không đời nào bán
Dẫu giá lên, dẫu sát đất nghèo
Nhất định không phát mãi.
Chẳng chịu áp đặt giá bèo.
Người thấy được xúm lay lão dậy
Dụi mắt mấy lần, hỏi đang ở đâu đây
Quán Bên Đường ông vừa ngơi một giấc
Tỉnh cơn mơ ông réo bếp tưng bừng:
Coi chừng bắp khét! Coi chừng bắp khét!
Đừng chụm lửa lung! Đừng chụm lửa lung!
Bếp cười mỉm: Nồi Kê Chưa Chín!
NhàQuê 2006
** Nhất Điếm Nhì S. Tam Ch. Tứ Tướng