Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Đoản Rời: TRONG SÂN TRƯỜNG CÒN NHỚ

Những "ngôi trường xưa Em học"


Đoản Rời: Trong Sân Trường Còn Nhớ

NhàQuê tui ở dưới Biển lên tỉnh học vì dưới đó hết chữ rồi! Phần nhiều bạn tui trước lạ sau quen cũng từ xa tới chưa hết mùi phèn như tui; Chứ học trò ở tại tỉnh lỵ đâu phải độc quyền học giỏi đâu!!
Tất cả đều phải qua kỳ thi tuyển MƯỜI PHẦN MẤT BẢY CÒN BA, rồi bốn năm sau, rồi hai năm kế, rồi một năm cuối, lại gặp 3 kỳ thi khác MẤT HAI CÒN MỘT mới ra khỏi trường!!

Đi học chứ nhớ nhà, nhớ Má, nhớ Em lắm! Hết tiền, hết lương thực còn nhớ dữ hơn "dọt về" liền!! Các bạn nghe thường đến quen tai các ngữ từ, tức thì bạn biết họ từ xa tới học:

- Tuần nầy về BỂN hôn?? (Mõ Cày, Cái Mơn, Giồng Keo, Ba Vát, An Hóa, Quới Sơn, Giao Long, Ba Lai, Giao Hòa, Tân Thạch, Phú Nhuận, Cồn Ốc...)

- Mầy ở TRỂN mới xuống hả?? (Sóc Sãi, Hàm Long, Tiên Thủy, Cái Nứa, Tường Đa, Thành Triệu ...)

- Thứ bảy nầy tao ra NGOẢI đeo bập dừa tập lội!! (đi Vàm, Mỹ Hóa, Bình Phú ...)

- Ở TRỔNG hồi qua có mưa lớn hôn (Hữu Định, Tú Điền, Phước Thạnh.....)

- Dìa DƯỚI gặp Má tao nói giùm: Rằm tao mới dìa đặng! (Giồng Trôm, BaTri, Bình Đại, Thạnh Phú, Cầu Mống , Giồng Luông, Cái Quau ....)

Chắc các bạn thèm nghe lại những "Đặc Sệt" thân quen ấy chứ!! Xin mời các bạn góp nhặt vài đề tài gợi ý sau đây:

*** Phù Hiệu: Qua các thời kỳ
*** Báo giờ : Chuông, Kẻng, Trống đặt ở đâu, ai làm việc đó ....
*** Nơi để xe đạp
*** Ăn quà vặt
*** Cúp cua
*** Tất cả vụn vặt bạn nghĩ ra ...


** Phù hiệu Trường Trung Học Kiến Hòa trải qua ba thời đại: thời đại Đồ NỈ, thời đại Đồ Kim Loại và cuối cùng là thời đại Đồ Vải.

- Phù hiệu NỈ:

Đúng như bạn Danh mô tả, miếng nỉ hình Oval màu xanh thật đậm gần với đen, có cái màu đen. Trên có kết kim tuyến ( loại cọng) vàng lấp lánh hai bông lúa giao cuống và mở bông ra hai bên theo cạnh rìa cong cong của miếng nỉ. Chính giữa có ba chử THB (viết tắt Trung Hoc BenTre) cũng kim tuyến vàng như hai bông lúa. Phía sau có gắn sẳn một cây kim tây màu đồng rất cứng để cài phù hiệu vào Áo Bà Ba Trắng đồng phục lúc đó. Vì nỉ mềm nên lâu ngày cây kim tây và miếng nỉ phù hiệu ưa đường ai nấy đi. Chúng chia tay mà không báo trước do đó bị quý vị Giám Thị chộp đầu khi vào cổng mà trên ngực chỉ có... cây kim tây!

Cũng có màn đi nghiêng nghiêng để tránh bị khám phá và bị tóm cổ. Cũng có màn làm bộ lấy tập vở che che để thầy cô giám thị bắt mở ra, chọc cười chơi! Phá thầy!

Đeo phù hiệu lúc đó mắc cỡ lắm! Vì nó giống như miếng thuốc dán Sơn Đông mãi võ hoặc của tiệm thuốc Bắc người Tàu.
Còn ba chữ THB bị ngạo là Trâu Heo Bò; Nên ra khỏi trường là tháo ra bỏ túi, dễ bị bỏ quên ở nhà khi giặt bộ bà ba đồng phục.
NhàQuê tui nhất định không tháo để nhỏ "cô Mười bán guốc" nhận diện (xin đọc đường Lý Thường Kiệt trong Những "con đường Xưa Em đi", forum Tùy Bút).


Phù hiệu nỉ và đồng phục Bà Ba cũng đi song song với tên chánh thức của trường lúc đó là: TRƯỜNG TRUNG HỌC CÔNG LẬP BẾN TRE ( từ 1954 đến cuối năm 1958) và tên tỉnh thời ấy còn là Tỉnh BẾNTRE.

Phù hiệu nỉ trải qua suốt thời hai vị hiệu trưởng: thầy Nguyễn Văn Trinh, thầy Phùng Văn Tài và mấy tháng đầu chuyển tiếp của vị hiệu trưởng thứ 3 là thầy Nguyễn Đình Phú (bắt đầu đổi đồng phục và cũng đổi phù hiệu, cùng nhiều chuyện cười ra nước mắt lắm!).

Về thầy Nguyễn Đình Phú thì cách nay khoảng 18 năm thấy có một cụ tên Nguyễn Đình Phú là hội trưởng Hội Cao Niên vùng Orlondo, Florida. Không biết cụ ấy có phải là THẦY hay không vì lúc đó NhàQuê mới qua Mỹ còn chưa hết mộng du nên không có tìm để làm Carnot dõm nhắc Thầy rằng:
Thầy còn nhớ con không? Con là NhàQuê đây! Ngày đó Thầy xuống lớp phát Bảng Danh Dự môn thi và quở trách học sinh làm bài thi hạng chót: Môn...trò NhàQuê hạng nhất! Giỏi! Giỏi! Giỏi! (cả lớp vỗ tay) ....Bây giờ tới Môn.... hạng nhất là .... hạng chót là trò NhàQuê! Ôi giời ơi! ối giời ơi! sao lại thế ??? (cô Mười bán guốc ơi là Mười!!! Lạy trời cho nhỏ Mười đừng hay!)

Hồi đó đâu biết đeo phù hiệu là một danh dự và cũng nói lên tuổi trẻ tài ba … bốn … năm… sáu....Giờ thì già quá rồi lại tiếc biết là bao!!!

- Phù hiệu kim loại:

Địa giới tỉnh được phân chia lại, nhiều tỉnh mới được thành lập, nhiều tỉnh bị đổi tên trong đó có Bến Tre (Trước đó Nam Phần chỉ có 21 tỉnh là: Gia Định, Châu Đốc, Hà Tiên, Rạch Giá, Trà Vinh, Sa Đéc, Bến Tre, Long Xuyên, Tân An, Sóc Trăng, Thủ Dầu Một, Tây Ninh, Biên Hòa, Mỹ Tho, Bà Rịa, Chợ Lớn, Vĩnh Long, Gò Công, Cần Thơ, Bạc Liêu, Cap Saint Jacque), cù lao An Hóa-Bình Đại trước thuộc Mỹ Tho nay chính thức sát nhập vào Bến Tre, Chợ Lách giao cho Bến Tre từ tỉnh Vĩnh Long.

Và Bến Tre lớn thêm lên đổi tên là Kiến Hòa sau nhiều đề nghị trong đó có đề nghị đổi tên là tỉnh Thanh Giản.
Địa giới các quận trong tỉnh Kiến Hòa được phân chia lại và có nhiều quận mới như Giồng Trôm,Trúc Giang, Hương Mỹ, Đôn Nhơn (diễn tiến nhiều giai đoạn không phải đồng loạt) hoặc đổi tên như Sóc Sãi thành Hàm Long

Trường Trung Học Công Lập Bến Tre đổi thành Trường Trung Học Công Lập Kiến Hòa . Đồng phục và phù hiệu mới thay thế thời đại đồ Bà Ba Trắng và phù hiệu nỉ THB.

** Đồng phục: Dường như đồng phục nầy không sửa đổi cho đến 1975!?!?

- Nữ: áo dài trắng, quần đen, guốc hoặc dép(sandal)

- Nam: Áo sơ mi trắng ngắn tay, quần màu xanh nước biển, áo bỏ trong quần có thắt lưng (dây nịt), giày bố trắng hoặc dép (sandal, không được mang dép Nhựt)

Về bên nữ NhàQuê tui không nhớ, bên nam trong giai đoạn đầu thì đầu tuần mặc đồng phục mới, hai ngày cuối tuần mặc đồng phục cũ, lý do là chưa mua sắm đủ.

@ Chuyện cười ra nước mắt về cái quần xanh đồng phục: Số là để cho thống nhất hay sao đó mà trường đặt mua vải dệt của hãng VINATEXCO=Việt Nam Tơ Sợi Công Ty (Nghe nói hãng nầy của bà Ngô Đình Nhu hay là Bà ấy có nhiều cổ phần trong đó) rồi bán lại cho học sinh cùng giá và cùng kích thước như nhau (bắt buộc mua). Mấy đứa cao quá khổ phải lên lai rất nhỏ, mấy đứa thấp may trừ hao nhổ giò mà nhổ giò thật!!! Có đứa bị tiệm may từ chối vì không đủ vải cho một cái quần chừng khám phá ra là có hai khổ: khổ chiếc và khổ đôi, đứa nào bị khổ chiếc phải đem vô trường xin thêm miếng nữa!!!

Về phẩm chất cũng khác nhau, có quần sau khi giặt lần đầu, quần trông xệu xạo đổ lông, mặc quần tây mà như quần bà ba xanh. Có đứa bị rút ngắn lên hơn mắt cá chân. Hầu hết bị xuống màu nên không còn giống nhau màu xanh ban đầu !!

Nhưng không phải được mua một lượt vì số lượng vải giao một lần không đủ cung cấp, vì vậy mấy đứa sau được bày đem về ngâm trong nước dừa cho giữ được màu. Hầu như kinh nghiệm đó không hiệu quả. Quần xanh từ từ mốc thít!!!

Chỉ một quần đầu tiên, việc thất bại sẽ kể bên dưới, quần thứ hai học sinh tự lo liệu nên nhiều đứa sửa từ quần kaki vàng nhà binh rồi nhờ thợ nhuộm hóa phép dùm!! Thứ đó lại bền! Kaki xanh trên thị trườngcũng dày, tốt....Có lẽ bị Treo Đầu Heo Bán Thịt Chó là hàng mẫu thì tốt, hàng giao thì không đủ phẩm chất, phải nhận vì áp lực quyền thế chăng???

Về giày phần nhiều chơi Bata trắng, qua ngày thứ ba vô lớp có mùi lạ lắm và mùi càng nặng thêm một cách đáng kể đi dần đến cuối tuần!! Thứ Bảy, Chúa Nhật gặp trời mưa giày giặt không khô, qua Thứ Hai mùi ấy đến sớm hơn chu kỳ!! Trong lớp có đứa nào "thầy giáo" là biết liền!!

Hồi đó dù là trường hổn hợp Nam Nữ nhưng vẫn còn lớp toàn Nam hay toàn Nữ, chỉ vài lớp đặc biệt như lớp anh văn sinh ngữ 1 mới có lẫn lộn Nam Nữ. Phải chi chia đều thì quý vị Nữ đã có dịp thưởng thức biết mùi nầy sớm! Hơn cả lính một tuần không tắm nữa!!!!!!!

Khác xa với " Mùi Của Các Chị Xông Lên Nồng Nặc" - tác giả HồNgọcSánh (xin đọc Những "con đường xưa Em đi" phần nói về đại lộ Phan Thanh Giản trong Forum Tùy Bút )

..............................................................

NhàQuê Mar 12, 2006