Thứ Tư, 18 tháng 8, 2010

Sợi Tóc Vô Tình

Có sợi tóc vô tình còn để lại
Với lược gương em chải lúc giã từ
Khung kiếng thủy thời gian mờ góc cạnh
Sao lún cười sót đó vẫn y như

Căn nhà cũ giờ đây thành dĩ vãng
Đồ đạc xưa năm tháng những hư hao
Dâu biển cuốn trôi theo dòng lận đận
Vết chim quyên hút dấu biệt phương nào

Khu vườn vắng xơ rơ vài ba nụ
Lần bước trong nghe nhói khóm ưu phiền
Rào mỏng mảnh đang rưng buồn bật khóc
Người tưởng chừng đã vuột mất viễn miên

Nắng ban mai soi dấu giày người cũ
Mới đêm qua cúi niệm chuyến hành hương
Sợi tóc bạc vô tình còn để lại
Cọng ngày xưa giờ ấm lạnh hà phương

NhàQuê Feb 20, 2009