Hồi Khúc "CHƯA LẦN THỦY THỦ"
Hồi Khúc 12: Thuốc Tiên
Trong thời gian từ trưa đến tối bị cô lập để điền giấy tờ, thì bên ngoài ban thông tin của đảo đã đọc tên NGƯỜI MỚI ĐẾN loan báo cùng cư dân, cùng bàng dân thiên hạ tới trước .... Ra khỏi vòng rào lưới, có người hướng dẫn chúng tôi về nơi được chỉ định, đó là những dãy trại gỗ có gác ... Nhóm MB 620 chúng tôi được đưa về Khu D và chia ra, điền vào chỗ còn trống có lẽ do có người rời đảo nhưng cả nhóm còn ở chung cùng một trại mà ở đây gọi là "Long House" và những người cũ cho mượn nồi niêu nấu mì gói; đó là bữa ăn tối đầu tiên trên đảo ... Mỗi khu A, B, C, D, E, F đều có nhiều trại.
Trong chốc lát đã có em vừa là học trò, vừa bà con bên vợ tới thăm và cho vài bao thuốc White Horse, hình như đây là loại thuốc hút có cán thông dụng trong "giới tị nạn", với tôi đây là lần duy nhất trong thời gian ở Malaysia có được thuốc nguyên gói!
Sáng hôm sau, hai em học sinh Trung Học Ba Tri khác đến thăm và mời đi uống cà phê ... Về sau một em đi Pháp và một em đi Mỹ nhưng rời đảo sau cha con tôi. Với em đi Mỹ còn gặp lại nhiều lần ở Pennsylvania trước khi em qua đời sau một tai nạn giao thông. Em là học sinh lớp 10C1 (Toán) niên khóa 1975-1976, lớp tôi phụ trách môn Toán và đồng thời làm GV chủ nhiệm. Lớp ấy sau nầy có em là Chủ Tịch huyện, Phó Giám Đốc Sở GD tỉnh và đặc biệt có em hiện nay mang cấp bậc Trung Tướng ... toàn những "anh tài" .... Còn em đi Pháp chỉ liên lạc bằng điện thoại, khi tôi sang Pháp chơi thì em lại sang Úc và lập gia đình bên đó.
Bắt đầu từ ngày thứ 3 trở đi, ai nấy cũng phục hồi dần nên cơm không đủ dù thức ăn được cấp phát rất ít ỏi ... Tôi phải đi hái rau sam, rau dền, rau muống hoang, xin ngọn khoai mà người trồng đã lấy củ rồi đem về nấu thành canh lếu láo cho nhóm 5 người gồm người bạn chủ tàu, một người bạn khác và 3 cha con tôi và miếng thịt gà nhỏ nhắn trong tuần, cá hộp được làm mặn tối đa chưa từng thấy, trích ra dần nêm vào canh: "Ngày hai bữa vỗ bụng rau bình bịch ... Người Vượt Biển ăn chẳng cầu no!" ... người nào có mang theo vàng bán dần mua thêm gà cá, bầu bí ... Trước khi đi gia đình có hỏi tôi muốn đem theo ít chỉ phòng thân không, tôi từ chối nên khá khốn đốn trong thời gian khoảng gần 3 tháng ở đảo Bidong. .... Thỉnh thoảng có các em cùng long house lén đi kéo cá suốt có hình dáng như cá dùi đụt lớn bằng ngón tay cho, cũng đỡ được cả tuần .
Các con tôi bắt đầu đi học Anh Văn và tôi mỗi sáng chạy bộ từ long house ra bãi biển và tắm mỗi ngày trừ những hôm mưa lớn và sóng gió to ... Tới một ngày tôi khám phá ra rằng cái đám "lang beng" hành hạ tôi những khi bị đổ mồ hôi ngứa ngái khó chịu .... tự nhiên biến mất ...Nước biển quả là "Thuốc Tiên". Bãi tắm nầy nhìn qua đảo Cá Mập không người ở hơi chếch về hướng Nam cách khoảng chừng vài cây số (???). Bidong và Cá Mập là hai đảo nhìn thấy nhau.
Dần dần được nghe kể nhiều chuyện đầy đủ cả hỉ nộ ... nhất là về ông bà chủ quán cà phê Cây Bàn sát mé biển mà mỗi sáng tôi chạy ngang qua trước khi nhào xuống ngâm mình hay lặn hụp với sóng; Chuyện kể rằng: "Khi ông chồng Đại Tá được phái đoàn Mỹ phỏng vấn, ông trả lời rành mạch mọi chi tiết hóc búa mà phái đoàn hỏi và câu hỏi cuối cùng là <Ông Đại Tá có còn nhớ ông chết ngày nào không?>; thì ra ông ta chỉ là tài xế của ông Đại Tá thật đã chết và bà vợ ông chính là bà Đại Tá thiệt góa phụ!!! ...Hai vợ chồng bị XÙ và từ đất liền bị trả trở về đảo" Còn chuyện sau nầy họ có được đi nước nào không thì tôi không rõ, vì chúng tôi "Thúy đã đi rồi".
Trên đảo có vài nơi đặc biệt:
Thứ nhất là ngọn đồi Tôn Giáo, có chùa, nhà thờ lúc nào cũng có người vào ra khấn cầu nguyện nườm nượp .... Lưng chừng các bậc thang đi lên có chùa Cao Đài mà người đứng trông coi là em học sinh Trung Học Ba Tri sau nầy đi Pháp vừa kể phần trên, thỉnh thoảng em mời "Thầy" lên chùa ăn cơm chay! thời gian rảnh sau khi học Pháp Văn, em phụ giúp tiệm may dưới "Khu Thương Mại, Trung Tâm Thành Phố" nên cũng có đồng ra đồng vào
Thứ hai là bệnh viện Sick Bay gần cầu Jetty, nơi điều trị cho "cư dân Pulau Bidong"
Thứ ba là khu Nghĩa Địa trên đồi khu F, nơi những người xấu số nằm lại trên vùng đất không phải quê hương
Thứ tư là khu Cao Ủy ngoại bất nhập
Thứ năm là khu có ban an ninh khi mới tới và bên cạnh đó là doanh trại của lực lượng người Mã Lai.
Thứ sáu là bãi biển khu G phải leo lên đỉnh núi sang phía Đông như vậy bãi nầy nhìn thẳng ra Thái Bình Dương bao la. Còn khu trại thuộc phía Tây tức quay mặt vào đất liền

Người viết mặc quần trắng mình trần@ bãi biển Khu G
Khoảng một tuần sau, vào một buổi tối, 3 cha con tôi được gọi lên văn phòng Cao Ủy, phỏng vấn và xác định tư cách Tị Nạn. Kết thúc bằng lời Tuyên Thệ ... Mỗi người được cấp một Thẻ Tị Nạn; Một loại ID của người lưu xứ!

Sau khi có tư cách Tị Nạn rồi, tùy theo lời khai trong hồ sơ, văn phòng Cao Ủy xếp thành "Diện" để chuyển đến các phái đoàn nước xét cho định cư .
NhàQuê Mar 13, 2014