Thứ Năm, 24 tháng 12, 2020

TK0032- QUA ĐÈO HẢI VÂN (ĐƯỜNG HẦM)

 Đoản Rời: Tạp Khúc HÀNH HƯƠNG 32




Vừa chui ra khỏi đường hầm, cảnh quang và không khí thay đổi hẳn ... xe đang qua một chiếc cầu dài thoáng đủ quay nhìn đường lên đèo ngày trước để thấy nó vừa ngoằn ngoèo vừa nhỏ hep.

Với tôi thì chuyến đi từ mấy ngày nay đưa tôi tới những vùng đất tôi lần đầu tiên đến .... nhưng những địa danh không xa lạ gì ... có cái do những đặc biệt có trong thơ văn, trong lịch sử .... có cái do những sự kiện thời chiến tranh ... có cái là quê hương của bạn bè mà trên bước đường đời kết gặp ...Và tôi sẳn sàng đối phó vấn đề mới của vùng từ phía Bắc của đèo Hải Vân trở ra là giọng Bình Trị Thiên ...khác nhau ngay cả cùng một tỉnh huyện !?

Cách đây 20 năm có người bạn học cùng trường, cùng năm, cùng nghề, cùng khóa quân sự, cùng vào trại tù cải tạo, bạn vừa đến Mỹ định cư ... Qua điện thoại, bạn ấy kể về những khó khăn gặp phải trong thời gian mới đến Mỹ ... Bạn nói: "Tưởng qua đây trở ngại về Anh Ngữ, ai dè trục trặc lớn là nghe không được tiếng Việt của bà con Bình Trị Thiên đến trước (nói vui)"

Điểm đầu tiên của tỉnh Thừa Thiên nơi đây có tên là Lăng Cô, khi chưa được hướng dẫn viên giải thích, tôi mường tượng những địa danh trong Nam như Dinh Cậu, Tắc Cậu, Núi Bà, ... Không ! Đây không phải là Lăng Tẩm gì cả mà chỉ là vùng ít dân cư ngày xưa lại nhiều chim cò "Láng Cò" đọc trại lại ... là xóm chài lưới ... thế mà ngày nay thành điểm du lịch và có bãi biển đẹp (Không biết anh HDV nói có đúng không !?)

Xe rẽ vào nhà hàng cạnh khu nghỉ mát công đoàn, từ đây trở lên hướng Bắc đã thấy thấp thoáng áo tím đậm có nhạt có biểu trưng của Thừa Thiên - Huế ... Vẫn phong cách giới thiệu món địa phương, chúng tôi thưởng thức các đặc sản vùng biển dưới mái tranh "sang trọng" ...
Khi đi ngang hồ chứa hải sản còn tươi sống, tôi thấy nơi đây gần như có đủ mặt các loại như trong Nam từ Vũng Tàu đến Rạch Giá.

Gần xong bữa cơm trưa nầy, trời ầm ầm đổ mưa, các mái tranh không ngăn nổi, nước dột khắp nơi ... tới khi thấy khách ngoại quốc ùn ùn bỏ chạy vô ngôi nhà gạch chánh, chúng tôi mới di chuyển theo, nói nào ngay chỗ chúng tôi ngồi mới hơi hơi bị tạt từ phía biển .... Lại một lần nữa các em nhỏ hụt tắm biển Lăng Cô sau khi đã tiếc một lần ở Mỹ Khê - Đà Nẵng. Và trong chương trình từ đây đến hết chuyến đi không còn ghé nơi nào có bãi biển.

44 năm về trước những người bạn Huế kể rằng sau khi qua khỏi Lăng Cô dưới chân Bắc đèo Hải Vân sẽ đến Truồi ... Bây giờ trên thực tế không phải vậy ...còn xa ...

"Anh lên xe trời (đổ cơn) vẫn còn mưa" và con đường Cái Quan đoạn nầy xa dần bờ biển có đoạn đi qua đầm hồ nước lé đé mặt đường, lại có đoạn leo lại những hai con đèo khá dài: đèo Phú Gia và đèo Phước Tượng

Trên một triền quanh núi, nhìn ra hướng biển xuyên qua đầm Cầu Hai mút tầm mắt là cửa Tư Hiền, tôi cúi đầu yên lặng về những chết chóc tuyệt vọng ở đó trước khi vùng I không còn nữa ... những đầm hồ nầy thông thủy nhau từ Phú Lộc qua Phú Vang cửa Việt lên mạn Bắc là Quảng Điền hợp chung thành Phá Tam Giang ... "Thương em anh cũng muốn vô ... Sợ Truông Nhà Hồ sợ Phá Tam Giang" hay "Một chiều trên Phá Tam Giang, anh chợt nghĩ đến em ...ôi niềm nhớ dến bất tận ..." Vậy là cuối cùng không thực sự in dấu chân mình lên những địa danh đó, nhưng tôi đã đến thật gần có nơi trong tầm mắt ... Những miền có trong ngạn ngữ, ca dao hay cả trong âm nhạc

Rồi cũng qua cầu Truồi, rồi cũng qua vùng quê nghèo ruộng rau lơ thơ , rồi bắt đầu Huế ... đầu tiên là huyện ngoại thành có tên rất đẹp "Hương Thủy", nơi có phi trường Phú Bài mà chúng tôi sẽ đến lấy chuyến bay trở về Nam ....

Nhà cửa hai bên bắt đầu san sát đô thị, khi vút qua cầu An Cựu không kịp nhìn nước đục hay trong mà bề ngang chỉ bằng con sẻo nhỏ trong Nam, tôi có thể nín hơi lặn được từ bên nọ qua bên kia "... Dòng sông An Cựu nắng đục mưa trong ... " , tôi đem ý nầy hỏi HDV, anh trả lời giờ nước đen thui hà! Khi yêu quê hương mình thì cái gì cũng thoát lên trên tục lụy nâng lên khỏi đời thường!

Xe qua cầu và chạy dọc bờ sông Hương phía Hoàng Thành, ghi nhận đầu tiên là Kỳ Đài cao ngất ngưỡng hùng tráng, tôi nhắm mắt lại vài giây .... Xe dừng lại một hiệu bánh kẹo đặc sản Huế . Không những ở Huế mà sau nầy đi vài nơi khác, tôi biết ra rằng nhiều nơi có cách giới thiệu du khách bằng những món hàng bánh kẹo mẫu có cả trà nóng để thưởng thức trước khi mua .... Món nào tôi cũng thử hay chia cùng Tư Lịnh vì tôi vốn kỵ ngọt ...

Đang giải tỏa áp lực từ khi rời Lăng Cô tới giờ mà thằng bạn từ trong Sài Gòn gọi ra hỏi "mầy đang ở đâu, chừng nào ghé tao" .... Phải kẹp cell phone giữa tai và vai để trả lời nó: TAO MỚi VỪA TỚI HUẾ!

NhàQuê Nov 11, 2012