Đông Tây 16
Lộ Kiến Thiết
LỘ KIẾN THIẾT: Nối từ đường Trần Quốc Tuấn đến đường Nguyễn Huệ.
Chỉ cách cạnh Bắc của hồ Chung Thủy có một dãy phố mà con lộ nầy đã là ngoại ô. Từ đường Trần Quốc Tuấn đổ dốc xuống, phía phải có mấy dãy nhà cư xá Kiến Thiết là hết. Phần còn lại phía nầy là ruộng trống cho tới đường Nguyễn Huệ, phần ruộng trống đó bao gồm luôn phía sau lưng nhà Hội Ðồng Thuận.
Mặt lộ gạch đá lôn xộn cũng chỉ được trải tới hết khu cư xá mà thôi; Tức chưa được một phần tư con lộ Kiến Thiết nầy. Phần cư dân khoảng còn lại chắc nộp thuế không đầy đủ hay chỉ là những đứa con bất đắc dĩ nên không được chăm sóc.
Quả vậy! Phía trái nhà cửa đông đúc, chen chúc nhau, lớn nhỏ đủ cỡ, đủ loại vật liệu. Thế mà khu xóm đó là nơi có nhiều kẻ sĩ chưa "tới số" để ra làm quan nhất. Họ từ nhiều nơi "thâm sơn cùng cốc" tới đây tầm sư học đạo, một ngày kia thầy cho xuống núi giúp đời. "Thiếu thốn chỉ là tạm thời", "Người Quân Tử ăn chẳng cầu no", đọc sách thánh hiền dưới trăng và dưới ngọn đèn dầu hiu hắt...Ba mươi thước ngoài kia đèn điện sáng choang, chỉ có ba mươi thước mà điện di chuyển với vận tốc chậm chưa từng thấy.
Hơn bảy mươi lăm phần trăm lộ Kiến Thiết là đường đê trơn trợt, mùa mưa sĩ tử phải lội chân trần một đoạn. Lộ còn có nhiều ngã rẽ vào các lớp nhà bên trong, càng sâu càng đông vui; Thế cũng hơn miền đồng quê bội phần!
Trong nửa đoạn đầu phía trái nầy có nhà cô Lê Thị Hảo, cô làm giám thị trong trường Trung Học Kiến Hòa, cô là thân mẫu bạn Nguyễn Duy Liêm. Khoảng cuối năm 1969 gặp bạn vài lần trong căn gác đường Yên Ðỗ. Có người nói bạn hiện ở vùng " SaiGon Nhỏ" Little SaiGon, Nam California.
Nhắn tin: Ai biết hoặc gặp Cụ Nguyễn Duy Liêm nầy ở đâu vui lòng cho BenTreHome biết. Xin cám ơn trước.
Vài chi tiết: Cụ tuổi tròn trèm sáu mươi, dù học chung lớp nhưng mỗi lần thi, Cụ phải có giấy xin miễn tuổi vì Cụ bắt đầu đi học sớm.
Nước da đen vừa phải, tóc hơi quăn nên thoạt trông như người Ấn, nhớ đừng nói lén, Cụ rành tiếng Việt lắm, trước học kỹ thuật Phú Thọ.
Phía Ngoại Cụ ở cư xá Hàng Không đối diện chùa Vĩnh Nghiêm gần cầu Công Lý, dì Út của Cụ tuổi khoảng Cụ mà thôi. NhàQuê đòi làm dượng Út bị Cụ hăm "Uýnh".
Cụ thất lạc từ 1970.
Năm 1963 Cụ có chiếc xe Goebel mới toanh, ngồi chờ ráp từ hãng Tự Lực đường Phó Cơ Ðiều, Chợ Lớn. Cụ chở NhàQuê về Bến Tre ngay sáng sớm ngày hôm sau. Trong sương mai Cụ và NhàQuê hợp ca cho đỡ lạnh: "Tôi xa Ðô Thành một đêm trăng soi mong manh, khi ra đi rồi lòng vẫn nhớ vẫn thương... Bao nhiêu con đường nằm thức giấc giữa đêm khuya...". Nhắc như vậy, Cụ có mộng du cũng hồi tỉnh ngay.
Nhà cô Lê Thị Sâm cũng cùng phía và gần nhà cô Hảo. Về cô Sâm NhàQuê xin chỉ ghi lại bao nhiêu đây thôi, có lẽ không nên nói hơn!
Lộ Kiến Thiết đến gặp đường Nguyễn Huệ ở một nơi gọi là hãng dây luộc, chắc là có hãng làm loại dây thừng từ xơ dừa có lẽ! NhàQuê thực sự chưa thấy hãng nầy dù có tới đó mấy lần khi bạn Nguyễn Ngọc Ðiệp cùng quê trọ học ở đây. Bạn Ðiệp sau nầy là Sĩ Quan Truyền Tin, hiện định cư ở Florida.
NhàQuê 2005
-0-0-0-0-0-0-0-0-0-
Phần Phụ Thêm: Cũng Phải Trồi Lên Mà!
(Không Có Trong Tuyển Tập Thơ Văn HÀNH HƯƠNG)
Ông Kẹ Nguyễn Duy Liêm nè mấy Thợ Săn Tin ơi! NhàQuê
Tue, 27 Jun 2006 18:19:50 +0200
From: "Duy Liem Nguyen"
Subject: Bạn xưa
To: trongbtran@yahoo.com
Con ma nhà họ nhớ! Mấy hôm nay đọc bentrehome thấy có bác NhàQuê kể chuyện hồi xưa mới biết được mình có hai thằng bạn cũ có thời làm pháo thủ.
Trước đây lúc mà tao còn được phép múa bút và lao động bằng chỉ tay năm ngón, có nghĩa là người ta sai tao thì tao có thằng khác để mà sai lại thì tao có nhiều thời gian rỗi rãnh để đọc sách báo. Trong đó có báo Văn Nghệ Tiền Phong. Không phải báo nầy có bài vở giá trị gì, chỉ tại vì nó có nhiều chuyện và tranh vui cuời. Tranh vẽ cô Ký Điệu sánh vai cùng một ông lính ốm nhom, ông nầy trông còn tệ hơn là ông kẹ Liêm thuở 30 năm về truớc. Có nguời trông thấy mới hỏi rằng:
- Cô Ký ơi sao cô lựa ông nầy trông hom hem quá dzậy?
- Ấy, ấy...anh là pháo bing đấy Bác à.
- Pháo binh thì đã làm sao?
- Em nghe nguời ta hát là "..ai ơi đừng lấy pháo binh. Đêm nằm nó pháo rung rinh cửa nhà..". Làm em cứ tưởng thật!.
Tao học ở Bentre từ lớp bốn trường tiểu học. Mười mấy năm ngựa sắt tung hoành khắp các đường sá hang cùng ngõ hep. Bao nhiêu lần thay vỏ xe đạp cho các cuộc tuần tra như vậy mà cũng không biết được và nhớ nhiều bằng mầy.Thằng nầy khá thật, chỗ nào cũng thuộc, em nào cũng biết! Có điều mầy tả chân tao như vậy thì tao có trốn như trốn nợ cũng có người biết mà lôi ra. Mầy nói chuyện về con nhỏ tên Tng thi Phg Tr. làm tao nhớ chuyện xưa buồn lắm. Bạn nầy đối với tao rất tốt. Sau nầy cha mẹ mất hết, nhà tan cửa nát bạn lưu lạc tận xứ Canada thuộc tiểu bang Quebec.
Mầy liên lạc hay tìm được địa chỉ của bạn nầy tao mới phục mầy là con ma nhà họ nhớ!
Cho tao gởi lời thăm quan ba pháo thủ. Quan ngày xưa học hành chăm chỉ tao cứ phải mượn bài vở của quan về nhà chép lại. Quan hồi trước có cây thước kẻ bằng gỗ mun đen sì, tao mấy lần định ăn cắp mà không được. Quan giữ cây thước kỹ lưỡng quá!
Thăm Bác NhàQuê, Connecticut thuộc tiểu bang nào vậy?