Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

Bàn Chân Leo Dốc

Ngó xuống bàn chân cùng ta leo dốc
Mười ngón mệt nhoài đá sỏi lao xao
Hành lý vai mang ngày thêm bận bịu
Đường ngắn ngắn dần bước chậm bước mau

Thương quá bàn chân cùng ta leo dốc
Cuối đỉnh thăng trầm nhìn lại trăm năm
Rừng mơ trên đường chưa bao giờ trái
Vách núi chập chùng vô cảm giăng giăng

Hỏi khi bàn chân cùng ta leo dốc
Biết có sờn lòng cát bổng nắng chang
Qua nẻo gian nan gập ghình hiểm trở
Chia vấp đau chung chia những phũ phàng

Theo dấu bàn chân cùng ta leo dốc
Đi từ biển mặn qua thửa ruộng phèn
Rơm mục chờ tan ngoi lên chiếc nấm
Bày giữa thị thành qua lại đua chen

Khắp chốn bàn chân cùng ta leo dốc
Chót vót lâu đài yêu dấu phôi pha
Trả nợ trần ai xa xôi mắc võng
Hớp vốc nước bùn tay khỏa qua loa

Đau xiết bàn chân cùng ta leo dốc
Ngồi nghỉ bên đường ta lại nhìn ta
Nắng tắt ngoài kia còn xa bao nữa
Gối đầu lên ụ tiễn giấc mơ qua

NhàQuê 2007