Thứ Tư, 4 tháng 8, 2010

Đoản 14: TẦNG THỨ 11

Những "ngôi trường xưa Em học"



Đoản 14- Tầng Thứ 11


Sau hai năm tôi ra trường, cái bằng cấp mỏng te, con dấu đỏ chói. Nhờ nó tôi "kiếm ăn" khấm khá sau nầy, không những cho bản thân tôi mà cho cả gia đình gồm vợ và các con cháu tôi nữa!

Ra trường rồi cuộc đời tôi thay đổi hẳn, bà con tôi ít tới lui chuyện vãn đã đành, trong đám giỗ đám cưới tôi ít thân mật với họ mà hình như họ cũng muốn xa cách tôi chẳng khác nào ý nghĩa thực của hai tiếng kỳ thị, phải khác nhau chứ vì tôi là người duy nhất học trường ấy mà! Có ai như tôi đâu!

Nói thật các bạn là ngay trong đám cưới thằng cháu tôi là đứa có chức vụ quan trọng không kém gì cha nó, anh rể tôi, tôi cũng chỉ đến gởi quà rồi ra về chẳng chờ tiệc và cũng trước khi lễ cử hành, tôi biết rằng chờ tới phần chánh nầy e rằng tôi phải lưỡng lự không biết đứng chỗ nào cho hợp.

Có nhiều đám cưới lãng nhách, tới rồi gia chủ không biết tôi là ai, nhưng tôi phải đi, không đi sau nầy sẽ gặp nhiều chuyện lãng nhách, như khi đêm họ bất chợt một cách cố tình ngang qua mà không nghe tôi ngáy. Có đám đòi tôi quà món nầy món nọ lạ lắm so với thời tôi cưới vợ.

Có khi ngồi gần nghe những người trẻ chung quanh nói chuyện mà tôi ngớ ngẩn không hiểu họ nói gì. Chẳng lẽ học trường đó ra tôi ngu đần vậy sao cà!

Với bạn bè thân xưa, tụi tôi đứa nào cũng kênh kiệu thấy rõ, đi ngang giữa đám đông hai đứa giả đò cố ý "chẳng thèm nhìn mặt nhau" nhìn đi nơi khác như chưa lần nào quen biết.

Thôi, không nói dong dài chi nữa, đó là trường tập trung cải tạo, nhờ có cái mà tôi gọi là bằng cấp thực sự nó là cái certificate, cái giấy ra trại, có cái ấy, cái "dài chỉ một gang thôi" đó, tôi chứng minh được rằng tôi không phải là tỵ nạn kinh tế với Cao Ủy Tỵ Nạn LHQ, cả thế giới lúc đó ai cũng biết người sở hữu cái bằng cấp đó có cuộc đời "sung sướng, hạnh phúc" đến dường nào.

Tôi gọi là bằng cấp theo truyền thống chuộng học vấn từ nhiều đời ông cha ta vẫn vậy, chứ theo đúng nghĩa trường đó là nhà tù, hãy nhìn bảng hiệu người canh gác có chữ "Quản Lý Trại Giam" thì rõ. Và từ ấy chúng tôi thuộc về một sắc tộc mới gọi là Người Việt Gốc Trái Trắng, duy lụy nhiều đời sau.

Trong nhà tù kiểu mới, tôi được xếp ở tầng thứ mười một trong số mười ba tầng, đừng hiểu theo nghĩa nhà lầu mà hãy hình dung nó là địa ngục nên số càng lớn càng ở sâu không dễ gì thở nổi, kể như "muôn đời Lục Quân Việt Nam" rồi,
trừ khi có phép lạ ngoài biển khơi theo tay chỉ của Ðức Thánh Trần.



Thế giải thích một trong muôn ngàn lý do đớn đau, vì sao cha con tôi gạt nước mắt nhào ra đại dương. Chúng tôi những người mang tên Ðối Tượng 11. Tôi chẳng còn chọn lựa nào khác sau hơn 11 năm cứ tưởng mình có thể lam lủ nông dân như ba má tôi đã là.

Bên kia bờ cuối hiểm nguy, tôi đã gặp tình nhân loại. Cái mà chẳng làm sao tìm được nơi tôi vừa bỏ ra đi, bỏ lại mọi thứ thiêng liêng.

Một ngày kia có dịp đi đó đi đây đôi chỗ, lần qua "cửa khẩu" Tân Sơn Nhất tận mắt thấy các lớp người gọi là có ăn có học hạch sách moi tiền, tự nhiên tôi buồn và thương hại họ một cách thành thật tự tâm tôi.

Gần đây một người quen khoe với tôi có con tốt nghiệp đại học vài năm rồi và đang xác minh chờ được kết nạp, bàn đạp để có phương vị chỉ huy dễ kiếm ăn hơn. Lớp trí thức thế sao, chẳng lẽ tôi "chúc mừng" cho anh.

Tôi thương đất nước tôi vô hạn: Mẹ Việt Nam ơi, giấc mơ bình thường còn xa!

NhàQuê Nov 28, 2005