Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2020

LT0036- CHIỀU DỌC ---- DEC 04

 Đôi Chữ Đầu Năm


Rồng cuộn bão giông ... Tỵ tuyết Xà
Bồi thêm thiệt hại suốt năm qua
Chào Xuân đám cháu trông ra cửa
Đón Tết đàn con thủ kín nhà
Ít bữa nhằm nhò chi ... lẻ tẻ
Đôi ngày đáng mấy phải ... kêu ca
Ta từ Nhiệt Đới chưa công góp
Thử hỏi hư hao ... có đáng là

NhàQuê Feb 12, 2013







Cuối cùng cũng phải "Mở Đường Máu" !!


XXXXX


Vịnh Con Rắn

Tiếng vang... khẩu Phật tâm Xà
Cái đầu không giập ra ma còn thù

Quý Tỵ… trời ơiii… Rắn hiếm kìa
Ai gan ghẹo thử … tớ đề bia
Năm rồi đắc tội không vàng mã
Nay Tết cầu siêu đủ áo hia
Ái ố tình trần khuyên sớm bỏ
Sân si thói tục hãy mau lìa
May về cõi giác thành… tiên bụt
Mãi đội lốt nầy sống… giữa khuya

Trúc Giang 13.02.13


Hoạ Bài: Vịnh Con Rắn


" Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới đặng phần thanh cao"**

Vịnh Rắn ... Ô hay ... lạ quá kìa
Lồng trong ý tưởng đáng ghi bia
Vòng xoay thập nhị dần ngôi vị
Đổi lớp mười can tiếp mão hia
Nếu phải cơ trời sao cưỡng được
Bằng như thế cuộc cách chi lìa
Hằng tin tạo hóa an bài cả
Lấy đó soi đường giữa tối khuya

NhàQuê Feb 15, 2013

** Truyện Kiều - Nguyễn Du


XXXXX


Quyền Và Lợi

Học chẳng cần cao miễn... lưỡi dài
Cuộc đời sung sướng có thua ai
Thừa tiền sắm chút danh khoe mẽ
Sẳn của mua thêm chức thị oai
Trống vỗ thì thùng trên dưới... dạ
Miệng la í ới dọc ngang... bay
Lòng trung chí cả không xu nịnh
Một chữ ký quèn đúng hóa sai

Trúc Giang


Bài Họa: Khó ...


Lợi hại xưa nay truyện kể dài
Vương công tục tử có từ ai
Danh lừng vị chiếm mầm thay đổi
Lực tóm quyền thâu phát khởi oai
Cờ đã trao tay cơ hội phất
Diều đang thuận gió mặc tình bay
Phù vân cõi tạm đâu gì lạ
Hỏi được bao người tự biết sai

NhàQuê Feb 18, 2013


XXXXX

Nhân Ngày Trùng Tu Tổ Mộ

Trùng tu Tổ Mộ dịp Thanh Minh
Ý khởi từ người chú pháo binh
Nhắc gốc tông đường ra quyến thuộc
Truy căn cội rễ rõ gia đình
Ông bà thuở trước cùng gầy dựng
Cháu chắt giờ đây hợp giữ gìn
Vọng tưởng tiền nhân truyền phước đức
Đê đầu bái tạ những hương linh

NhàQuê Apr 04, 2013

(Thanh Minh năm Quý Tỵ)


XXXXX


Chiều Dọc

Tạ ơn Đất Nước Con Người
Cưu mang hơn nửa phần đời trước đây
Thiêng Liêng ơn thọ cao dầy
Ban nguồn Phước Lộc đường mây công bằng
Tạ ơn mở gút khó khăn
Gặp khi khốn quẩn trở trăn tưởng là

Đội ơn Má, Đội ơn Ba
Từ không đến có bước ra cuộc trần
Giữa bao gian khổ vô ngần
Vì con chưa được một lần sướng vui
Ơn thành bài học vun bồi
Noi theo vết tích dựng đời cháu con
Ca dao cao ngợi Thái Sơn
Dòng linh thủy mãi trong nguồn chảy ra
Trong tâm hơn thế nữa là
Trời cao biển rộng không hoa nào bằng
Nguyện cầu nơi cõi vĩnh hằng
Hưởng điều Phước Đức Hồng Ân Phật Trời

Cám ơn làng xóm xa xôi
Cùng chia ấm lạnh ngọt bùi thôn lân
Hàm ân Nội Ngoại xa gần
Giao cành gia phả mát sân họ hàng
Có dù chưa bậc cao sang
Lòng nhân hai phía rỡ ràng gần xa
Chốn buồn xứ khổ kinh qua
Hướng về nguồn cội nhìn ra giống giòng
Mang ơn uống nước cùng sông
Cùng vươn thành nhánh thành bông trái oằn

Cám ơn bằng hữu ân nhân
Hằng tâm hằng sản bao lần vươn tay
Vin vào leo bậc cung mây
Cám ơn kiến thức cô thầy rót cho
Mắn may được độ qua đò
Não phèn gột rửa nghĩa trò nào quên
Giữa đời những lúc chông chênh
Dù lời khuyên nhỏ giúp nên chuyện lành
Thâm ân nghĩa cữ hùng anh
Một thời lửa đạn tử sanh coi thường
Cảm ơn nghệ thuật văn chương
Ngàn muôn góc độ dẫn đường thăng hoa
Cám ơn bao thế kỷ qua
Phát minh phát kiến bước xa dặm ngàn
Hàm ân thụ hưởng ngày càng
Đổi thay cuộc sống nhẹ nhàng hơn thêm

Có đi khắp cõi nào quên
Ngôi nhà lợp lá trên nền đất thô
Liếp phên trống trải cơ hồ
Ngó ra thấy cả tiền đồ hiển nhiên
Diệu kỳ đãi ngộ người hiền
Qua cơn binh lửa triền miên tháng ngày
Chị anh em gái em trai
Đã không mất mát không ai chuyện gì
Phải chăng ơn đức tu trì
Bàn tay mầu nhiệm Từ Bi độ đời
Nay từ nơi cõi xa xôi
Nhớ về huyết thống nhớ hồi lao đao
Trên nhường dưới nhịn cùng nhau
Tôn ti gìn giữ máu đào luôn tươi
Tạ ơn từ đó nên người
Làm cây đứng thẳng giữa đời nhiễu nhương
Trái hoa chung một cây vườn
Đệ Huynh Tỷ Muội tình thương chan hòa
Ơn tình Thủ Túc đậm đà
Hành trang có được chăng là hy sinh

Sướng vui biết mấy gia đình
Cháu con dâu rể giữ gìn kỷ cương
Thẳng ngay gầy dựng đời thường
Cánh chim di trú tìm đường hướng bay
Tặng niềm kiêu hãnh quý thay
Giấc mơ tiếp nối lâu nay tưởng chừng
Tuổi già chi xiết vui mừng
Ngồi nghe danh xướng tưng bừng mũ tung
Trì kiên vượt dốc điệp trùng
Hãnh diện thay chẳng vướng vòng chê bay
Đến đây như kẻ trắng tay
Đã không mong ngóng của ai tế bần
Nay còn giúp đỡ người thân
Bạn bè hoạn nạn đang cần xoa đau
Đã không tự ỷ làm cao
Noi đường lương thiện đã bao nhiêu đời

Ơn mang sâu nặng một người
Đưa tay nâng đỡ sắp rơi giữa đường
Nguyện lòng ghi tạc cốt xương
Môn đăng hộ đối chẳng thường so đo
Ơn ngang thầy độ qua đò
Cảm hoài nghĩa cữ giúp cho lúc cần
Nói sao hết được lòng nhân
Và bàn tay nghĩa bao lần về sau
Gặp thời biển hóa nương dâu
Nay thân ly xứ hằng cầu nguyện cho
Viễn du miền chẳng âu lo
Vì chưng nhân đức thành pho sách dày

Con đường đi đến hôm nay
Nhờ công vun vén bàn tay tuyệt vời
Thủy chung chung thủy một đời
Không màng vách lá tiếng cười thị phi
Sang giàu công hạnh dung nghi
Gặp Trần Minh.... gã Trương Chi khác nào
Tiểu Thơ thang vợi vời cao
Bằng lòng bước xuống gởi trao duyên tình
Bằng lòng chấp nhận bấp bênh
Như bao thiếu phụ thời chinh chiến dài
Kê vai gánh cuộc trần ai
Gánh nhà tan gánh năm dài biển dâu
Xa quê canh cánh niềm đau
Lạc quan làm tựa vượt bao đoạn trường
Bằng lòng chấp nhận quê hương
Lạ từ ngôn ngữ phố phường cỏ cây
Chung bàn tay gắng dựng gầy
Nhìn đàn con cháu mà khuây khỏa lòng
Nghĩ về có có không không
Trắng tay mấy lượt lớn ròng chơ vơ

Một hôm trong cuộc tình cờ
Cuối đời lại lạc vào thơ lúc nào
Trầm dòng sông ý thanh tao
Gió thanh ngôn ngữ vá hao hư đời
Lá hoa thượng uyển rong chơi
Vườn riêng thắm sắc rạng ngời lưu ly

Thông thường trước cuộc hành di
Ngoái nhìn khắp lượt những gì đã qua
Nghĩ rằng đời chẳng do ta
Bàn tay xếp đặt từ Tòa Thượng Thiên
Làm xong trọn vẹn lịnh truyền
Lên tàu về lại nơi miền xa xưa

NhàQuê 2011

Khởi Viết Nhân Ngày Lễ TẠ ƠN 2011


XXXXX






Lời đau Của Ảnh

Ảnh cũ đem so với hiện thời
Phương phi ... hốc hác ... rõ đôi nơi
Làm sao tưởng tượng tù hai lớp
Khó thể hình dung thoát một đời
Mỗi dặm hành trình đều khổ ải
Từng cơn bão tố thảy chơi vơi
Làm chim bỏ xứ ai mà chẳng
Buốt tận tâm can cả kiếp người

NhàQuê 08-05-2013






XXXXX


Gợi Ý

Dự định sau Tạp Khúc HÀNH HƯƠNG sẽ dành thời gian ngơi nghỉ và cũng bí đề tài, vậy mà mỗi lần toan tính như thế thì trong tận cùng sâu thẳm của suy nghĩ ... hình như có cái gì đó ray rức, ... thì ra từ khi ghé qua vùng chữ nghĩa tới nay đã mang căn bịnh GHIỀN viết rất nặng ... Nhờ một người bạn thân gợi ý ...

Giỏi!!!!

Đây xuồng ba lá Lão ra khơi
Ôn hết nhiêu khê lẩn hạnh… thời
Đêm biển đen ngòm giông chực quét
Ngày mây ảm đạm sóng không ngơi
Sau lo Mẹ đuổi cong … đuôi chạy
Trước sợ Tặc gườm thót ruột bơi
Nhớ nắm tôm khô chai rượu đế
Còn tìm chưa được chỗ nhâm chơi…

GHH 11.05.13


Vậy còn chờ "công an tới" hay chờ gì nữa mà không ghi lại về chuyến hải hành!


Chưa Lần Thủy Thủ

Theo gợi ý viết về chuyện cũ
Hăm mấy năm ngủ tận ngõ sâu
Giờ nói tới theo nhau thức dậy
Nghe đâu đây vẳng sóng bạc đầu

Chiếc thuyền nhỏ trên triền may rủi
Dần xa quê bầm dập kiếp người
Nương đêm đen một lần thử vận
Hành trang buồn dong ruổi ra khơi

Chiếc ghe đó hành trình đơn độc
Áng mây đen che khuất đường đi
Không thể nói tài ba trước biển
Giữa bao la người chẳng là gì

Rằng biết đó mong manh số kiếp
Thân nơi quê đã đến ngõ cùng
Quyết ra khơi không gì lay chuyển
Hy vọng mùa đang lúc "đồng chung"

Ngang đảo Côn chờn vờn núi tím
Khói trắng lên từng cụm hòa mây
Đêm đầu tiên xa rời đất tổ
Ngọn hải đăng thầm tiễn vẫy tay

Những vùng sáng ngỡ đâu thành phố
Đèn đỏ xanh vào hội hoa đăng
Trên trục đi càng gần mới hiểu
Đoàn ngư thuyền nối tiếp giăng giăng

Họ lại sợ mình qua rách lưới
Khoát tay xua đừng tiến đến gần
Kể từ đó mây xà thật thấp
Cơn bão đầu chụp xuống hung hăng

Ghe đi sông khó lòng gối sóng
Cùng bàn nhau trở hướng thuận xuôi
Chạy chầm chậm chờ qua bão dữ
Phút nguy nan phó thác cùng trời

Đêm hôm trước qua vùng biển lạ
Giấc chập chờn nghe giọng tỉ tê
Lẫn than khóc từ đâu vọng lại
Hay hồn oan uổng tử hiện về

Bão đã tan quay đầu trở lại
May mắn sao lúc ấy ban ngày
Giờ mới hiểu ý câu xưa học
Sau cơn mưa trời đẹp lắm thay

Từ ban trưa biển êm khoe vẻ
Cá tung mình bay lượn trên không
Đàn hải âu no nê đáp nghỉ
Đại dương hiền thảm trải mênh mông

Ngày thứ tư từng đàn ghe lưới
Họ ra khơi mình chếch vô bờ
Hy vọng thêm khoảng đường còn ngắn
Chờ phía trời chút khói lơ thơ

Màu nước chàm trở xanh nhạt bớt
Nhìn xuống sâu cá mẹ cõng con
Bơi nhởn nhơ ... cùng đàn cùng loại
Trông trẻ thơ ... rồi bỗng dưng buồn

Sáng ngày cuối niềm vui hiện rõ
Rác trái trôi bọt trắng thành hàng
Dấu báo hiêu bờ còn gần lắm
Chỉ sợ ngầm đá chạm vỡ tan

Trên hướng tiến nhô lên xanh núi
Ngày càng cao hy vọng chiều nay
Đặt chân bước lên bờ hoặc đảo
Miễn đừng sao vào rọ bẫy gài

Những ghe tàu gặp ngang hay đậu
Rất khác xa về dáng về hình
Màu sặc sỡ mũi không vẽ mắt
Người sậm da càng vững niềm tin

Qua ống dòm kiểm thêm cho rõ
Về loại cây cũng giống quê ta
Y phục vận hoàn toàn khác biệt
Trên bờ kia lác đác vài nhà

Nhảy xuống bãi gặp đầu tiên hỏi
Thì ra còn ranh giới Thái Lan
Phóng lên ghe quay ra gấp rút
Và hành trình tiếp tục xuôi Nam

Trong nhấy nháy tàu tuần duyên rượt
Bắt cập vô hỏi xét một hồi
Biết ý định muốn qua xứ Mã
Họ trỏ tay phía trước ... gần thôi

Mốc thiên nhiên làm ranh hai nước
Một con sông vàm lớn chỉ bằng
Từ Cái Cối nhìn qua phía chợ
Giờ chỉ cần mấy phút ngang băng

Trong tầm mắt nhà cao thành phố
Nhìn vô bờ trại lính cờ bay
Nằm dưới dãy phi lao ngọn vẫy
Đang tính tìm chỗ đợi sáng mai

Năm ngày phải chú tâm đối phó
Với hiểm nguy chưa chút thảnh thơi
Mấy chai rượu vẫn còn nguyên vẹn
Định mừng nhau còn sống trên đời

Lính biên phòng giơ cao súng vẫy
Trước đạn đồng dự tính xếp bên
Đành quay vô hướng bờ ủi bãi
Và cuối cùng nước bạn bước lên

Trừ áo quần .... còn nhiêu bỏ lại
Tập trung người ... phun thuốc vệ sinh
Lập danh sách ... nhận phần ăn tối
Ngẫm "được - thua" mà tủi "người" mình

Kể từ đó trở thành trưởng toán
Vốn tiếng Anh không đủ ... tay quơ
Thứ ngôn ngữ trời cho nhân loại
Lại hiểu nhau một cách không ngờ

Cộng thêm nữa thấy hình xưa lính
Nghiêm chỉnh chào ... hiểu nỗi niềm nhau
Của những kẻ vào ra gian khó
Khác một nơi giáng khổ lên đầu

Tối đêm đó cơn mưa gió lớn
Mới thấy rằng may thật là may
Sáng thuyền manh đã vùi ngập cát
Còn lênh đênh chắc hẳn tan thây

Trưa hôm sau bữa ăn ngon lạ
Từ nhà hàng thành phố mang vô
Có món cá "ca - ri" nóng hổi
Nay nhắc ra ...ai cũng trầm trồ

Xin "Tạ Ơn Tình Người" tay nắm
Đã đi theo từ đó cuộc đời
Kẻ hải hành "Chưa Lần Thủy Thủ"
Và phút đầu khi đã đến nơi


NhàQuê May 17, 2013


XXXXX



Seventeen & Seventy

Chỗ giống là hai cái cựa gà
Xòa ngay trước trán ý rằng ta
Xưa nay vẫn giữ y như vậy


XXXXX


Đi & Về

Thấy gì sau cuộc rong chơi
Biển trời có khác gì nơi quê nhà
Thưa không ...
Vẫn chàm trải rộng bao la
Gió hiu hiu thổi chim là đà bay

Khác chăng ra biển trước đây
Không đường chọn lựa ... vùi thây chẳng buồn
Mai nầy cuối sổ đoạn trường
Nắm tro cát bụi Đại Dương tìm về

Biển xưa biển mới đều Quê

NhàQuê June 22, 2013



Welcome To Bahamas


" Party' Night" On The Cruise Ship "Carnival Fascination"






XXXXX


Với Tới

Lại tới phiên ta mừng bảy chục
Uống ly rượu chúc ấm niềm vui
Đâu người hiểu nổi con đường trải
Tiếp nối nhục đau ... tiếp ngậm ngùi

Rừng mơ ai đốt còn nghi ngút
Đất đá dưới chân biết khóc cười
Thân thể quặn đau từng vết khứa
Mộng tàn vừa mới tuổi đôi mươi

Mị ngữ sao người thấm nhập mau
Trút những trần ai ... giẫm nát nhầu
Hướng thiện từ tâm chiều thượng hạ
Dậy nguồn sinh lực dựng mai sau

Nghiệp khổ coi thường chất nặng vai
Vẹo xiêu xương cốt nhúm hình hài
Dưới làn tóc chớm ... gìn nguyên vẹn
Từ thuở ban đầu đến tận nay

Sống được ngần nầy tạc cốt xương
Thiêng liêng chí những ... những bình thường
Âm thầm hào phóng gieo mầm hạt
Ta nhận ... trái oằn ... hoa ngát hương

Ta được ... à ... à ... những bảy mươi
Nhánh cây mai hậu trỗ xanh chồi
Xoay xoay chén rượu mừng thơm phức
Hoan hỉ chạm lằn mức bảy mươi


NhàQuê Aug 2013


XXXXX


Sep 04, 1987


Ngày nầy hăm mấy năm về trước
Ta gã trung niên bước xuống đường
Dắt díu hai con qua phố lạ
Xa mù nơi chốn gọi quê hương

Nhìn quanh ngơ ngác nhiều màu sắc
Chỉ có bầu trời xanh rất trong
Hy vọng nhỏ nhoi dường hạt bụi
Vốn nhừ từ thuở nát non sông

Cố quên thương tích khắc sâu hằn
Cố vượt trùng trùng những khó khăn
Cố nén buồn riêng đêm mộng mị
Cố ươm ... rồi sẽ trái sai oằn

Cũng may hạt giống vượt lên nhanh
Thoáng chốc vườn riêng ...quả trĩu cành
Hương tỏa thơm tho tươm mật ngọt
Lớp hoa mai hậu rạng long lanh

Hôm lên bảy chục cháu con mừng
Nhấp chén nồng nàn nước mắt rưng
Có phải ước ao nhiều thế hệ
Cơ duyên xin tạ biết bao ngần


NhàQuê Sep 04, 2013


Kính Anh
Nhìn qua cửa sổ thấy thông già
Một kiếp nhân sinh lại sắp qua
Tôi anh hai gả đầu thưa bạc
Kính chúc vạn an gọi chút quà

Đã mấy mươi năm chửa trở về
Ngại ngùng đâu phải tại sơn khê
Mong rằng sẽ gặp nơi nhà Đệ
Để thấy dừa xanh in bóng quê

Nhà Ngân nơi ấy giữ chân người
Gặp anh lần đó thật là vui
Bạn bè hội tụ mừng sum hợp
Mong gặp nơi quê rộn tiếng cười

Ta đến đây rồi ta lại đi
Một đời lận đận có vui chi
Gặp nhau âu cũng duyên kỳ ngộ
Ghi hết trong tâm biết nói gì

Bên anh đang ở tuyết rơi nhiều ?!
Trắng cả trời mây cũng đáng yêu
Tôi ở bên này trời giá buốt
Một đời kỳ ngộ có bao nhiêu !

Kính chúc Anh và gia đình vạn sự kiết tường
H.H


XXXXX


Thu

Nầy em lại đến thăm nhau
Như xưa vẫn khoác áo màu ta yêu
Lạ sao em đẹp hơn nhiều
Hay ta cảm chẳng còn nhiêu cuộc trần

Nầy em hãy bước lại gần
Cho ta ngắm nghía ít lần nữa thôi
Hay em chỉ đến bên người
Biết thương sắc lá ... tiếng rơi xạc xào

Ngày xưa em ở trên cao
Ta người Nhiệt Đới đời nào dám mơ
Cuộc trần rong ruổi bất ngờ
Hôm ta gặp gỡ hương thơ dạt dào

Em đem lượn sóng ngạt ngào
Vỗ bờ đá sỏi thanh tao điệu vần
Từ em thắt mối tình thân
Thu ơi ... ở lại trên tầng riêng riêng

NhàQuê Sep 21, 2013


XXXXX

Vốc Nước Sông Quê

Năm trước về thăm quê cũ
Qua ngang con rạch ngày xưa
Nước đang "đầy mà" tỏa mát
Lênh bênh một cái bặp dừa

Chào "người bạn" thời thơ ấu
Nhờ ngươi vững bụng tập bơi
Mấy lần để chuồn cắn rún
Bày cho rồi xúm nhau cười

Ngây ngô một thời trẻ dại
Sông quê nước đỏ đục ngầu
Chia ranh bày trò trận mạc
Hai phe ... kịch chiến cùng nhau

Bên ta hồi nào cũng thắng
Chỉ thua vào phút cuối cùng
Trống trường đổ tràng thúc giục
Qua loa cọ rửa đất bùn

Vô lớp tóc tai mốc thít
Áo còn lốm đốm mồ hôi
Thầy thương học hành chăm chỉ
Nhớ công ơn nắn khoảng đời

Vô thành tuổi mới mười ba
Đem theo cánh đồng muối mặn
Mền thô màu nhuộm vỏ và
Nẻo quê ngày xa thăm thẳm

Từ hôm nhìn lại bông bần
Rải phấn theo dòng nước chảy
Tự dưng một mình đứng lại
Sông ơi Người đẹp vô ngần

Bao năm hết ròng lại lớn
Còn hoài thuở tuổi mười ba
Khách xưa vói tay vốc nước
Nhạt nhòa theo lượn phù sa

NhàQuê Oct 18, 2013


XXXXX

Dec 04, ....

Bốn chuyến về quê mỗi lần mỗi khác
Hăm mấy năm phiệu bạt lạ cảnh người
Mang nắm đất làm hành trang ly xứ
Bao lần nhìn nhung nhớ lại khôn nguôi

Chiếc sổ thông hành có hình con ó
Ba lần thay những dấu ấn đó đây
Tuổi trung niên đã trở thành quá khứ
Vạt tóc buồn cũng sắp đổi màu mây

Không biết thêm vài ba năm sắp tới
Lực hao gầy còn nhanh nhẹn được chăng
Mười hai tháng nghe bạn bè rơi rụng
Sổ điểm danh ngày cũ ít tên dần

Thân chùm gởi tưởng đang leo cây mẹ
Gỗ ái rồi cành nhánh gãy từng cơn
Điệp khúc đó chu kỳ gần lắm lắm
Phía chân trời le lói chút hoàng hôn

Tiếng mõ gõ mỗi ngày thêm một yếu
Những tường ngăn đây đó dựng thêm nhiều
Đã ngộ nhận thanh âm và tiếng dội
Trả áo choàng thoái mái biết bao nhiêu

Ít bữa nữa lại lên đường ly xứ
Hỏi nhớ không nơi cắt rốn chôn nhao
Những chữ nghĩa đã nói giùm tâm tưởng
Con phải đi ... Thưa Mẹ ... nước mắt trào

Xin Cám Ơn ... Cám Ơn cùng tiền kiếp
Bước chân dừng tìm gặp được xa xôi
Lạc nẻo mây từ lưu đày cõi khác
Biết sao đầy nguyên vẹn thuở tinh khôi

Dòng sông quê nước dâng tràn mát rượi
Bàn tay mềm quấn quýt chạm âm xưa
Bóng và người nhập vào phù sa ngọt
Nghe chung quanh trở giấc đón giao mùa

Rồi cũng phải quay về miền Tháng Chạp
Gởi lại đây thương ghét ... thuở xa Người
Bấm tay đếm cuộc trần hai phía biển
Hiểu thế nào ấm lạnh khác đôi nơi

NhàQuê Dec 12, 2013


XXXXX

Ít bữa nữa lại lên đường ly xứ
Hỏi nhớ không nơi cắt rốn chôn nhao
Những chữ nghĩa đã nói giùm tâm tưởng
Con phải đi ... Thưa Mẹ ... nước mắt trào

Xin Cám Ơn ... Cám Ơn cùng tiền kiếp
Bước chân dừng tìm gặp được xa xôi
Lạc nẻo mây từ lưu đày cõi khác
Biết sao đầy nguyên vẹn thuở tinh khôi

Dòng sông quê nước dâng tràn mát rượi
Bàn tay mềm quấn quýt chạm âm xưa
Bóng và người nhập vào phù sa ngọt
Nghe chung quanh trở giấc đón giao mùa

Rồi cũng phải quay về miền Tháng Chạp
Gởi lại đây thương ghét ... thuở xa Người
Bấm tay đếm cuộc trần hai phía biển
Hiểu thế nào ấm lạnh khác đôi nơi

NhàQuê Dec 12, 2013


Ba mưoi tháng chạp

Miền tháng chạp lạnh lùng đầy tuyết phủ
Nhớ quê hương tâm tưởng mãi ưu hoài
Biển bao la hai bờ đầy thương nhớ
Nổi niềm riêng tâm sự nặng đôi vai


Ba mưoi tháng chạp hẹn về thôi
Một thoáng rong chơi cũng đủ rồi
Xuân đến muôn hoa cười hé nụ
Hạ về cỏ cháy lạnh lùng phôi
Thu sầu lá tủi vàng sân trước
Đông giá cành khô tím cả trời
Dâu bể đổi thay ngày tháng lụn
Lang thang cõi tục kiếp người trôi
H.H
nhưng mà

Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết
Tiền đình đêm trước một cành mai

Bài kệ của Thiền Sư MÃn Giác
Cáo tật thị chúng
Kệ rằng:
春去百花落
春到百花開
事逐眼前過
老從頭上來
莫謂春殘花落尽
庭前昨夜一枝梅


Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tòng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.


Xuân qua trăm hoa rãi
Xuân về trăm hoa khai
Việc đời cứ trôi mãi
Trên đầu già tóc phai
Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết
Tiền đình đêm trưóc một cành mai
H.H


Mãn Giác (滿覺), 1052-1096, là một thiền sư thuộc thiền phái Vô Ngôn thông, một trong 4 thiền phái lớn của Việt Nam, sống vào đời nhà Lý, đời vua Nhân Tông.

Mãn Giác Đại Sư thế danh là Nguyễn Trường, hiệu là Hoài Tín, học rộng, hiểu sâu, thông Phật pháp lại thâm Hán học, là Tổ phái Thiền Vô Ngôn Thông, được vua và hoàng hậu cùng triều đình kính trọng.

Tương truyền, tháng 11 năm 1096, sư gọi chúng tăng đọc bài kệ Cáo tật thị chúng (cáo bệnh dạy chúng).

Đây là một bài kệ của Thiền Sư Mãn Giác,làm ra để dạy chúng, nói lên sự vô thường của vạn hữu, mà vật chất phải bị chi phối bởi định luật Thành trụ di diệt, thành trụ hoại không, nhưng không vì thế mà con người không thể vượt qua định luật sanh già bệnh chết, để an nhiên tự tại, thoát khỏi luân hồi lục đạo.Ngài đã bày tỏ sự giác ngộ của Ngài qua 2 câu cuối

Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết
Tiền đình đêm trước một cành mai

Đừng nghĩ rằng định luật sanh già bệnh chết , con người không thể giải phóng , mà phải hiểu rằng hạ thủ công phu với quyết tâm cầu Đạo, thì con người vẫn có thể làm chủ vận mạng của mình. Minh chứng điều đó Ngài đã thị tịch trong thế ngồi kiết già một cách an nhiên tự tại. Tự làm chủ vận mệnh của mình qua khỏi định luật thành trụ hoại không

Nói xong Sư ngồi kết già thị tịch, vào lúc tuổi đời 45. Sau lễ hoả táng, xá lợi được thờ tại chùa Sùng Nghiêm, vua thuỵ hiệu là Mãn Giác.

Cáo tật thị chúng trở thành một tuyệt tác phẩm thi kệ nổi tiếng thời đại Lý-Trần, một di ngôn ẩn tàng triết lý giải thoát của Phật Đà
Hai câu kết của bài kệ nói lên sự chứng đắc và an nhiên tự tại của bậc thánh tăng giải thoát .

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.

Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết
Tiền đình đêm trước một cành mai

Đọc xong hai câu kết của bài kệ, chúng ta cãm nhận sự thanh thoát và triết lý uyên thâm của giáo pháp giải thoát của Đức Phật .

Bài kệ của Đại Sư Mãn Giác là một công án để lại cho hàng hậu thế, suy ngẫm và noi theo để đạt đến cứu cánh giải thoát, khi chúng ta đã nhận chân được chân lý của Tứ niệm xứ : thân bất tịnh, thọ thị khổ, tâm vô thường, pháp vô ngã và hiểu rằng vạn pháp duy tâm tạo và tất cả các pháp đều là Phật Pháp và vạn pháp đều không có ngã tướng mà do duyên hợp huyễn có .

Đạo hạnh của Thiền Sư Mãn Giác quả là cao thâm diệu lý .
H.H


Chiêm bao

Bao năm xa cách trở thăm quê
Mấy chục năm qua lại trở về
Đất nước đổi thay sang trọng lắm
Cửa nhà to lớn thấy mà mê
Đường xưa nay đã thành xa lộ
Lộ hẹp bây giờ lớn rộng ghê
Tỉnh giấc chiêm bao còn luyến tiếc
Đêm khuya vắng lặng ánh trăng thề

H.H