Những "con đường xưa Em đi"
Du Khúc THÊM LẦN RA BIỂN
Du Khúc 12: Gì Rồi Cũng Phải ....
Sau khi taxi đưa về tới bãi, Tư Lịnh và tôi lên Tàu trước, nóng quá! Lại qua thủ tục Di Trú rồi tái nhập vào Du Thuyền, khi đã vào bên trong coi như chuyến tham quan Bahamas đã xong ... Tắm và ngủ một giấc đợi chiều đi nghe cháu ngoại hát như cháu có cho hay giờ giấc và địa điểm ....
Nhưng tới 5 giờ nghe tiếng gõ cửa phòng, nhân viên hỏi vọng vào xem người đủ không ? Đây là chuyện lạ ... chút sau có tin là: Tàu đã mở đỏi cột, đóng cửa cầu thang ra vào rồi, đùng cái phát giác còn thiếu 3 người chưa lên tàu ... Thuyền Trưởng rất căng thẳng, đình việc lui thuyền trở ra khơi và liên lạc với chánh quyền trên bờ nhờ tìm giúp ... Người phụ nữ thân nhân muốn ngất xỉu ... cả tiếng sau, chiếc xe Jeep của cảnh sát Bahamas mới chở 3 người gồm cha và 2 đứa con gái đến, cầu thang lại bỏ xuống rước họ, giữa tiếng vỗ tay của hành khách đồng hành đang đứng theo dõi . Thuyền Trưởng thở ra vẻ mặt tươi tỉnh trở lại, người phụ nữ thân nhân làm dấu tạ ơn .
Qua vụ việc mới thấy trách nhiệm cao độ của vị thuyền trưởng, ông xứng đáng với lòng tin cả 3 ngàn người vừa khách vừa nhân viên đặt vào ông .
Có lẽ đây là chuyến rời bến chậm trễ khác thường, không do thời tiết hay máy móc trục trặc ...
Buổi tối Tư Lịnh và tôi đi xem cháu ngoại hát giúp vui trước khi đến nhà hàng ăn tối chung như thường lệ



Ngày hôm sau tàu trên đường về, thời gian chỉ dành cho "ăn hút" là chánh, hành khách thường đi mua sắm dịp nầy các mặt hàng miễn thuế và cả hàng giảm giá .... Ngay buổi trưa hôm đó giấy hướng dẫn đóng gói và giao hành lý chuyển lên bờ đã đặt sẳn trên giường ngủ khi nhân viên tới dọn phòng thay khăn tắm, ...
Và theo cách thức đó , chung tôi gói gọn hành lý số lượng như lúc đến
Sau bữa ăn cuối cùng, chúng tôi gởi phong bì tiền thưởng cho nhóm phục vụ bàn ăn chúng tôi trong suốt chuyến đi và chúc nhau sức khỏe cùng thành công trong công việc

Bữa ăn tối cuối trên tàu
Sau đó chúng tôi gặp nhân viên dọn phòng và gởi tiền thưởng cho họ, Họ nói lời cám ơn với thái độ cung kính lễ phép không như ở một nơi nào đó không bao giờ nghe tiếng cám ơn hay nụ cười xã giao!
Hành lý đúng qui cách, được đặt ngoài cửa phòng và 12 giờ đêm đã được vận chuyển xuống khoang hành lý ký gởi và khi tàu cập bến được chuyển lên bờ chờ thủ tục hải quan .
Buổi sáng khoảng 5 giờ tàu cập bến, những hành khách lên bờ đợt đầu tiên vào lúc 8 giờ ... thời gian đủ nhẫn nha ăn sáng, ngắm cảnh, đợi loa gọi đến nhóm 7, là số thứ tự có in trên tag hành lý, lúc đó chúng tôi mới di chuyển xuống tầng 3 và ra cầu thang từ giã "Thành Phố Nổi" đã đưa đi đó đây mấy ngày qua .

Về bến, ăn sáng, chuẩn bị lên bờ, nhập cảnh trở lại Mỹ(ảnh chụp từ bao lơn tàu)
Hai ống khói của nhà máy điện chạy bằng năng lượng nguyên tử ở thành phố Jacksonville, Florida(ảnh chụp từ bao lơn tàu)
Khoảng 9:15AM chúng tôi qua Di Trú và Hải Quan Mỹ, nhân viên lúc nào cũng niềm nở tươi cười chứ không thấy kiểu soi mói làm khó dễ, cho dù chúng tôi có mang hơn số lượng hàng miễn thuế cho phép, họ cũng chẳng nói câu nào ... Có một nơi trên thế giới đụng trường hợp như thế thì phải biết với họ!
Cách làm việc của hãng du lịch thật nhịp nhàng chu đáo, hành lý chúng tôi đã lên bờ trước chúng tôi
Ra bên ngoài rồi, những người "không phận sự" ngồi trên các bang ghế ngoài hành lang cái nhà trạm khổng lồ nầy giữ hành lý, chờ bộ phận "không nhỏ X" đi lấy xe mướn để cùng nhau về khách sạn ...
Lên xe rồi đâu có về khách sạn ngay, chạy đi khoảng 20 miles theo chỉ dẫn của GPS đi ăn phở, kiếm cơm; Nên GÌ RỒI CŨNG PHẢI ... ĂN CƠM, liên tiếp gần cả tuần hết đồ Mỹ tới đồ Y, đồ Pháp đã ngán đến tận cổ!
Tiệm nào mà bán đủ thứ thì thường không gì xuất sắc, nhưng giữa tình trạng như vầy thì cái gì cũng ngon, chẳng những đẩy hết tô phở "Đặc Biệt" còn vớt thêm hộp cơm thịt nướng về khách sạn tối ăn khỏi ra ngoài nữa ...
Lại còn tìm tiệm bán thực phẩm Á Đông bê thêm mấy thứ trong đó có món bánh tét mà nhờ nó tôi cầm cự tới sáng hôm sau .
Khách sạn nầy đăng ký trước chỉ phải trả 20 đô vì đã có coupon Tàu tặng khi book vé. Nên chỉ là loại "sao lặn đâu mất" ...Tuy vậy cũng thấy phi công, tiếp viên ra vào trú chân tạm ... Nhân viên từ quản lý, tiếp khách đến dọn phòng đều không ai trắng cả
Sáng thức sớm xuống quầy mua cà phê và thanh toán các món mua trưa qua mà buổi tối mệt quá chưa đụng tới


Trong thời gian chờ xe đưa rước (shuttle) ra phi trường, check mail mới vừa đọc xong thì cô Hoa từ Cali gọi sang công chuyện mới hay tôi còn chưa về tới nhà!

Ở phi trường Jacksonville
Phi cơ bị chậm mất 45 phút nhưng bù lại bay nhanh hơn nên về đến New York không trễ là bao
Con rước về tới nhà đã hơn 10 giờ đêm, Mì Gói như thường lệ và hôm sau món đầu tiên là cháo gà, gà xé phay!
Gọi báo tin cho Dung và Dương Thanh Hồng với lời cám ơn về những ân cần trong lần gặp lại
Chuyến "Thêm Lần Ra Biển" thật đầy kỷ niệm ... "Xin Cám Ơn Đời Về Những Gì Được Hưởng"
NhàQuê Aug 12, 2013