Đoản Rời: Tạp Khúc HÀNH HƯƠNG 3
Đường Về
Phi cơ từ Đài Loan chếch hướng Tây Nam vào không phận Quảng Nam-Đà Nẵng rồi hướng về Sài Gòn. Từ trên cao nhìn được bãi biển cát trắng và sóng li ti, núi rừng xanh thẳm. Phi cơ hạ thấp cao độ từ Long Khánh Biên Hòa rồi Thủ Đức, sông Đồng Nai, sông Sài Gòn dễ dàng nhận biết, nếu không có các điểm mốc ấy thì các nhà cao thấp mái đủ màu thoạt nhìn như những thành phố lớn nào đó
Từng nghe nhiều người vẻ hãnh diện nói về "bây giờ đất nước phát triển lắm, đường xá mở mang, có đường cao tốc, có bao nhiêu cầu treo, đường hầm, ....có thể sẽ đi lạc ngay trên tỉnh nhỏ Bến Tre" . Hình như các nước trong vùng đều không đạt kịp tiến nhanh đó.
Phi cơ chạm đất nhẹ nhàng lướt trên phi đạo ...Những dãy nhà vòm trước thời hồng thủy mười mấy năm vẫn còn "trơ gan cùng tuế nguyệt" nhưng có vẻ bệ rạc rổng tuếch, chúng còn lại vì chúng chẳng còn gì để tháo gở chăng !? ..... Phi trường quốc tế như một bao diêm chật hẹp chưa thành cái bật lửa Zippo thông dụng. Tạp nham cũ mới.
Cái khác đầu tiên sau khi các tiếp viên cúi chào nói lời cám ơn hành khách và lời hẹn gặp lại dù đó chỉ là câu giao tiếp thông thường. Cái khác đó là được đi vào đường ống thay vì xe buýt như trước đây, mà dọc theo đường ống ấy để dẫn đến khu vực làm thủ tục nhập cảnh lố nhố những công an sắc phục mặt khó đăm đăm chứ không là các hướng dẫn viên tươi cười thân thiện chỉ lối, khác xa những nước đã có lần du lịch hoặc ghé qua.
Không có gì mới hết bạn ơi! Vẫn 5 đô Mỹ kẹp trong mỗi passport nơi quầy đóng dấu nhập cảnh nếu bạn không muốn mất thì giờ bởi những câu hỏi trên trời dưới đất. Vẫn 10 Đô La qua cửa quan thuế . Và đặc biệt 20 đô cho cái ông veston cà vạt ngồi coi máy kiểm hành lý khi ông giữ lại 2 va li trong đó có 7 chai Rémy Martin XO và 1 chai Hennessy XO định thết đãi anh em bạn bè cho biết mùi tạm gọi là của dân giàu...Nhưng không sao, vốn thương hại những người có ăn có học biết chạy chọt tìm chỗ gở vốn, tiến thân. Họ đưa tay nhận tiền thản nhiên như người mua kẻ bán.
Thời gian ngột ngạt, chậm chạp đó cộng thêm cái nóng hầm hập mới thấy hết giá trị của chuyến di hành. Mới thấy con bịnh vô phương cứu chữa ...thảm thương thay cho đất nước tự hào!
NhàQuê July 19, 2012