Điếu Văn Tiễn Bào Đệ TRẦN BÁ PHƯỚC
(9 Bá)
Nhờ em Trần Minh Đồng đọc thay:
(gởi trước cho chú Út)
ĐIẾU VĂN
Lẽ đất trời
Có sanh có tử
Hết hợp lại tan
Biết là thế
Phút chia ly đôi ngã đôi đàng
Tình cốt nhục muôn ngàn thương cảm
Nhớ thuở xưa trên vùng nắng rám
Đệ huynh tỷ muội vách lá quây quần
Ba Má nghèo ... khổ cực trần thân
Lúa hai mẩu chỉ mùa nước ngọt
Chẳng ruộng vườn trồng trọt
Không đất cắm hoa màu
Mò cá rạch sâu
Cào nghêu cua biển rộng
Giữ nhân đức làm giềng mối sống
Lấy thương yêu đùm bọc xây đời
Ngọn lửa nung chảo muối sục sôi
"Kim Cương" mặn thấm từng da thịt
Bữa cơm cá ít
Rau đậu lại đầy mâm
Dù ba mươi hay những trăng rằm
Theo hướng thiện cùng thôn lân hòa hợp
Giữa như thế Em thôi trường lớp
Nhận lấy hy sinh
Gánh lên vai nặng chất cho mình
Bước ra đời tuổi chưa đủ lớn
Lửa đạn chập chờn
Tiếng bom xé gió
Sống làm sao với làng xóm nhỏ
Chân phèn nâu... áo vá vô thành
Năm năm xa quê
Làm mướn làm thuê
Qua đủ thứ nghề
Bằng sức cần lao... bằng nguồn nhân lực
Chiến tranh kết thúc
Hồi hương trở lại ruộng đồng
Của ít người đông
Lại lần nữa tha phương cầu thực
Phải chăng bao đời nhơn đức
Qua chiến tranh không mất mát điều chi
Nhiều ít những gì
Xin gọi chung là trái ngọt
Đàn chim non nay lên tiếng hót
Khoe sắc khoe màu
Anh em mình giờ tuổi khá cao
Ngồi ngẫm lại ... không gì hổ thẹn
Đời mình vun vén
Sống thác ân ban
Lẽ xưa nay lấy vậy tâm an
Lòng thanh thản lên tàu tách bến
Muôn vàn thương mến
Mất mát vô biên
Hẹn rồi đây cùng đến một miền
Vất gánh khổ đau ... đời đời miên viễn
Xa xôi vạn dặm
Khó nỗi chim bay
Gởi tấm tình nầy
Trưởng Huynh
Ai Điếu!
NhàQuê
Jan 13, 2011