Lời Buồn Tiễn MUỘI: NAM KỲ CÔ NƯƠNG
Sinh ký tử qui đời người hữu hạn, cõi nhân sinh hết hợp lại tan, vẫn biết thế đâu khỏi ngỡ ngàng nghe tin bạn từ ly bất chợt.
Chiều Bắc Mỹ tuyết rơi tùng đợt, nhớ năm nao cũng đúng mùa nầy, lời thơ còn văng vẳng đâu đây, nhắc người việc quê hương, trường cũ.
Kể từ khi bước chân lữ thứ, nơi xứ người nhói gót tị nhân, trôi giạt từ Virginia- Washington, tới ổn định miền Houston, Texas.
Như chim gọi đàn lần theo cánh giạt, áng thơ văn sợi khói lam chiều, từ mái lá quê hương Minh-Bảo, quyện vào nhau thành tiếng quê hương.
Mẫu số chung cùng người xứ Bến, đã một thời soi bóng hồ xưa, ngang dưới cổng nhớ hai câu đối, trường thương yêu tên gọi Kiến Hòa.
Kẻ trước người sau làm thành sợi dây vô hình đệ huynh tỷ muội, không gian thay đổi, niềm thương kính không mòn, ấy chính là điểm sáng điểm son, nền giáo dục từng chung thụ hưởng.
Đường đời muôn hướng, bỗng một ngày hội ngộ giữa bao la, nhiều bút danh nhưng MUỘI vẫn luôn là, nữ sĩ đa tài người người mến mộ.
Cố gói ghém quê mình trong đó, nào Mỏ Cày (emsee, MC) cho đến Cái Quao (CQ), cả cái tên lồng phương ngữ lại thanh cao miền Lục Tỉnh (Nam Kỳ Cô Nương).
Như quê hương An Định vốn sinh ra, cầu nguyện Muội về An nơi đã Định, nhẹ dường bông rủ bỏ mọi muộn phiền, thanh thản nhé lên thuyền rời bến.
Vô vàn thương mến, tiễn MUỘI qui tiên
Connecticut, Nov 18, 2018
Anh Cả: NhàQuê & BTH