Đông Tây 07

Đường Lý Thường Kiệt
ÐƯỜNG LÝ THƯỜNG KIỆT:Song song với đường Lê lợi và ở giữa đường Lê Lợi và đường Nguyễn Ðình Chiểu, bắt đầu từ đường Nguyễn Trung Trực vào đến khoảng giữa hai nhà lồng trên và nhà lồng dưới.
Đi ngang qua nhà thầy Trần Văn Hai (thân phụ bạn Trần Văn Hường), thầy Hai làm trưởng phòng hành chánh Trường Trung Học Kiến Hòa, phía lề kia là nhà cô Mười bán guốc.
NhàQuê gọi là cô Mười chắc các bạn tưởng bậc cô chú; Có cô chú mà!
Cô bé sau nầy đi "dạy cô giáo" dưới Giồng Trôm nên NhàQuê gọi là cô, ngày đó con bé còn học Tiểu Học, thấy anh nhà quê vào mua quay guốc mà ngực có mang phù hiệu thuốc dán THB, con bé nhìn sững, với vẻ thán phục nhìn miếng thuốc dán đó như một ước mơ về ngôi trường số một của các hoàng tử, công chúa xứ "Bến Tre Tam Ðảo Quốc", ngôi trường ước ao được học, sau khi phải qua kỳ thi tuyển gian nan đang chờ trước mặt.
Thằng nhà quê tưởng bở, thiếu chút nữa là ưởn ngực cho con bé nhìn cho rõ! "Hãy nhìn cho rõ, trước khi vào đám đông". Con bé xinh lắm nghe, trắng như không thể nào trắng hơn được, môi son tự nhiên, ghê chưa! ! Tương lai hứa hẹn mà! Tên cô ta là Mười, chắc ở nhà cũng thứ mười luôn, cái tên nầy muốn biết được phải "điều nghiên" công phu lắm!. Từ đó cô ta có một khách hàng trung thành chờ guốc, dép đứt quay và đợi khi cô ngồi bán một mình để má về ăn cơm, mới vào mua và giấu tuyệt bạn bè rằng nơi đó có con bé đẹp như thể! Ðể riêng! Ngu sao phổ biến rộng rãi!

Guốc Mộc Ngày Xưa
Chỉ là con đường nhỏ
Mang tên Người "Phá Tống Bình Chiêm"
Dọc theo phố nhiều cây trứng cá
Đứng suy tư dáng vẻ im lìm
Chân ngượng nghịu khua âm guốc mộc
Ngang qua nhà len lén dòm vô
Giận khung cửa dang tay che chắn
Giấu kín trong đôi mắt thu hồ
Chiếc xe lam trên đường về quận
Cuối băng sau chiếc áo vàng hoa
Màu bông cúc xuống đời thuở đó
Lấp lánh trong đâu đã nhạt nhòa
Bẵng một dạo nâu lưng cày cuốc
Nương đêm đen gom hết đổi mơ
Nơi xứ lạ tình cờ chữ nghĩa
Dẫn dắt đi về phía xa mờ
Góc phố nhỏ ôn người và việc
Mấy mươi năm như một lời thăm
Biết an khương trên vùng đất hứa
"Đường Xưa" ơi đừng tắt trăng rằm !
NhàQuê May 03, 2010
Chỉ là con đường nhỏ
Mang tên Người "Phá Tống Bình Chiêm"
Dọc theo phố nhiều cây trứng cá
Đứng suy tư dáng vẻ im lìm
Chân ngượng nghịu khua âm guốc mộc
Ngang qua nhà len lén dòm vô
Giận khung cửa dang tay che chắn
Giấu kín trong đôi mắt thu hồ
Chiếc xe lam trên đường về quận
Cuối băng sau chiếc áo vàng hoa
Màu bông cúc xuống đời thuở đó
Lấp lánh trong đâu đã nhạt nhòa
Bẵng một dạo nâu lưng cày cuốc
Nương đêm đen gom hết đổi mơ
Nơi xứ lạ tình cờ chữ nghĩa
Dẫn dắt đi về phía xa mờ
Góc phố nhỏ ôn người và việc
Mấy mươi năm như một lời thăm
Biết an khương trên vùng đất hứa
"Đường Xưa" ơi đừng tắt trăng rằm !
NhàQuê May 03, 2010
Ðường Lý Thường Kiệt còn chạy qua nhà thầy Ðường (thân phụ bạn Hứa Ngọc Hảo), cửa sau nhà thầy Trần Văn Xương, Thời điểm đó thầy là hiệu trưởng trường Nam Tiểu Học Phan Thanh Giản ( Trường Nam Tỉnh Lỵ).
Đoạn kế tiếp có nhà may Thanh Hải, nhà may Cẩm Danh, trường Tàu: Trường Sùng Chánh (sẽ nói đến trong phần nói về đường Trương Vĩnh Ký), tiệm vàng Thái Văn Ðôn (Vĩnh biệt bạn Thái Bá Mẫn!).
Riêng tiệm vàng Lạc Thành lớn tới mấy căn, cửa quay ra cả hai mặt đường của ngã tư , cũng có bán luôn xe đạp sau nữa là xe gắn máy Ðức hiệu Goebel vào lúc NhàQuê đang nói chưa có xe Nhật, các cậu Lạc Minh, Lạc Phụng chạy xe Goebel luồn lách không kém gì Yên Hùng Xa Lộ.

Goebel là loại xe gắn máy thời trang động cơ hai thì, sau nầy bị xe Nhật tấn công khắp nơi phải trốn tuốt về vùng sâu gần như mất dạng. Nghe nói ngày nay tái xuất giang hồ vì của ít người đông.

Vài tiệm vàng khác như: Nguyễn Văn Vạn, Hồ Phước...cũng trong khu vực.Khúc đường ấy người ta dùng hệ thống đo lường khác hơn mấy tiệm bán đồ sắt như Quản Lợi .. dưới mé sông. Cái cân phải để trong tủ kiếng sợ bụi bặm mất chính xác, lại khác hơn cả mấy bà bán rau: Bán nhắm, bán mớ ngồi lê la phía trước các cửa hàng sang trọng vào hàng bậc nhất nầy. Mấy bà bán rau đó khi nào dùng cân thì xài cân xách tay, có trứng dái kéo tới kéo lui theo ý muốn được.

NhàQuê 2005
