Thứ Ba, 6 tháng 10, 2020

LT0001- HÀNH HƯƠNG ----- KHÚC TÌNH XA

 









Hành Hương

Đêm nằm mơ thấy ta về chốn cũ
Bước liêu xiêu qua hết những con đường
Bỗng dừng lại ngã tư quen ngày trước
Thân thương

Ta cúi xuống nhặt lên viên sỏi nhỏ
Xưa nằm chờ hằng bữa tiếng chân qua
Viên cuội nói bao năm thầm mong đợi
Người xa

Ta còn nhớ từ khi rời đất thánh
Dòng sông xưa man mác chảy trong lòng
Tất cả kết tinh miếu đền tôn kính
Long lanh

Bởi từ đó ta vào đời ngẩng mặt
Bởi có em, ta lẻ bước hành trình
Và bởi có một người ta thương quý
Hành hương


NhàQuê








Hoài Hương

Chim mõi cánh hồn bay về phương cũ
Nhớ cành xanh bóng lá phủ bên đường
Tiếng cười trong vương vất ngàn năm trước
còn vọng yêu thương

Chắt chiu dỡ những ngăn đời nho nhỏ
Tưởng chừng như phai nhạt dấu triều qua
Trong cõi vắng có ai ngờ vẫn đợi
ru buồn xót xa

Bước chân sáo vào tim ta rất thánh
Nhịp êm êm nghe nhớ đến nao lòng
Đưa tay với.. chợt ảo mờ bóng kính
lệ nhòa long lanh

Bỡi ngày ấy em thẹn thùng ngoãnh mặt
Nén đau thầm ta lạc bước ngàn phương
Dấu thật kín khoảng trời xanh yêu quý
biền biệt quê hương

Trúc Giang

XXXXXX


Cậu Mầy

Chị mồ côi mẹ
Ba chấp nối Má sanh tôi
Cùng lớn lên trong căn nhà chật chội
Nhưng thương yêu lại rộng khôn cùng

Ngày tôi về thăm
Chị kêu được Cậu Mầy rồi khóc mướt
Làm tôi cũng chẳng hơn gì
Đứa cháu đứng nhìn ông nội
Không giống thường khi

Chị cõng em và dắt tôi chạy giặc
Tận Bến Đường Tắt** bìa rừng
Ba Má còn ở trên đồng
Dặn trước cứ theo bà con mà trốn.
Nghe tiếng hú Cành-Nông
Đâu kể thân mình
Chị vội che hai em mếu khóc

Thời của chị đâu có trường mà học
Nên chi chị chưa khỏi i tờ
Chưa đọc thông vần ngược
Sách sử thường rất ít vần xuôi
Thế mà chị tôi
Suốt đời với tôi gương sách quý

Lâu lâu gởi tiền quà chị
Khi tôi về chị mở vẫn còn nguyên
Chị nói bên nây khi nào nhớ Cậu
Lấy ra coi rồi khóc hồi lâu
Chị còn hiểu xứ nầy:
Cậu Mầy không sống nổi đâu
Chị em mình xa nhau là phải

Đêm đêm chị van vái nguyện cầu
Bên xứ lạ em phật trời phò hộ
Quời đặng bằng an
Đừng rề rề như hồi nẵm
Thuốc Bắc thuốc Nam
Chị đi hốt mòn đàng
Tôi đầu cúi, ngậm ngùi
Nghe chị tôi, người dốt nói...

Ngày tiễn tôi chị biết Sài Gòn lần thứ nhất
Một bà già quệt nước mắt ngoài phòng cách ly
Tối hôm trước bữa ăn có người hầu rót nước
Chị ngại ngùng cứ khều hỏi người sắp đi
Tiện nghi nào cũng lạ ...

Thương chị quá, chị ơi


NhàQuê

** Bến Đường Tắt: Bến ghe xuồng, có rạch nhỏ gần nhất thông ra biển. Hiện vẫn còn, thuộc xả Tân Thủy, Ba Tri, Bến Tre

xxxxxxx


13 - 63

Mười ba tuổi tôi đi vô thành phố
Giẫm chân trần cất guốc sợ mòn mau
Đêm mưa trùm mền vải nâu lén khóc
Nhớ nhà gì đâu!

Lũ ểnh ương uềnh oang từ chập tối
Chúng vừa ngừng ếch nhái tiếp gọi nhau
Giống mấy con, chị bị rầy đem thả
Trên nỗng giếng lau.

Cái giếng dốc gánh tưới vườn trợt té
Trầu lá vàng cười vẫy gió lay lay
Có hơn chục đôi chị em xúm nạnh
Nọc cây chùm ngây.

Giờ nơi đây nhiều cơn mưa mờ mịt
Không trẻ con trần kêu réo rượt nhau
Không côn trùng đêm đêm cùng hòa nhạc
Để nhớ ngày nào

Xin viết vài dòng hoài niệm


NhàQuê

xxxxxx

Những Người Bạn Màu Vỏ Và

Ngày từ quê lên tỉnh thành trọ học
Hành trang đựng trong cái bọc gọi cái bồng
Sợi dây vải rút ngang túm miệng
Vác lên vai trông rất ngông
Như sau nầy đi lảnh quân trang
Ngày đầu đời làm lính
Trong ấy xếp gọn gàng
Ngoài mấy bộ áo quần thay đổi
Có cái mền vải ta thủ công may dầy hai lớp
Tuổi lớn xắp xỉ tôi
Có từ thời Má còn dệt cửi
Sợi chỉ phải năm lần bảy lượt
Mới chui được qua go dập và con thoi
Sợi chỉ manh áo cái mền đều quê như tôi
Ngày nay trên cõi trần nầy còn tôi trơ trọi
Chúng xong phận sự lâu rồi
Các bạn cùng tôi lên đường ngày ấy
Các bạn màu vỏ và của tôi ơi!


NhàQuê


xxxxxx

Lời Gởi Colorado


Đứng trên cao độ đúng tròn mile
Bốn hướng nhìn ra mây trắng vây
Chếch Bắc đồi khô trùng điệp điệp
Chánh Tây núi đá giăng giăng đầy
Đến đây mang cả bao niềm ước
Từ giã Tạ Ơn gởi chốn nầy
Năm tháng cưu mang dìu dắt trẻ
Bầu trời nay mở cánh tung bay


NhàQuê






xxxxxx

Lời Hứa

(Quân Tử Bất Hí Ngôn)


Hôm rồi xuống Nữu Ước chơi
Cụ Khổng đứng y chỗ cũ
Lâu ngày như Cụ hơi đen
Bao năm cháu con qua lại
Dường chúng giờ chỉ mê tiền

Thỉnh Cụ Quân Tử khó không
Cụ bảo mi là cháu ngoại
Học chi thứ ấy làm gì
Uốn lưỡi bảy lần khi nói
Nói rồi ngựa chạy tên bay
Có muốn lấy về không kịp
Rõ hơn nói phải giữ lời

Quan niệm về người Quân Tử
Khó khăn thầy giảng bao ngày
Giờ nay Cụ truyền dễ quá
Ngẫm ra theo được khó thay!


NhàQuê


xxxxxx


Đi & Ở

          Biết đến giã từ, bạn tiễn ta
               Món ngon vật lạ có chi là
                    Nửa chai rượu đế vừa mua chịu
                         Khô nướng cơm chiều mới nhính ra
                              Từ độ xứ người lê gót nhói
                                   Thường khi thức giấc buốt về xa
                                        Cố hương mù tít nghe gần lắm
                                             Đứng cạnh trái tim, rất mượt mà


                                                        NQ

           Tên kêu từng đứa bước vô tù
                Cứ nghĩ lần nầy sẽ vạn thu
                     Ngầm tiễn dúi ta ve rượu gốc
                          Dặn thầm cất kỹ chút quà như
                               Rượu thần theo bước qua muôn khổ
                                    Linh dược cạnh bên thế mẫu từ
                                         Ve rượu hà nàm nhiều trại chuyển
                                              Tấm tình trong đó vẫn y như


                                                        NQ

          Lê lếch thân tàn về cố xứ
               Đời nầy đã thật sự sang trang
                    Thân sơ nháng thấy từ xa tránh
                         Giòng họ xem như chẳng buộc ràng
                              Mới đó mà nay ta đã mới
                                   Rất ngu đần cũng rất lầm than
                                        Cứu thân luôn cứu đời con cháu
                                             Viễn xứ, dư đồ ta vẫn mang


                                                       NQ

          Chưa qua suốt hết đoạn đường trần
               Đi Ở hợp tan biết mấy lần
                    Bất chợt ngưng mưa bừng nắng hửng
                         Thình lình sóng cuốn nước trôi phăng
                              Phàm trần Đi Ở đâu mình tự
                                   Tạo Hóa sắp bày định kiếp căn
                                        Thủ diễn trọn vai thôi bước xuống
                                             Ngộ ra Đi Ở chẳng băn khoăn


                                                       NQ


xxxxxxx


Nói Chuyện Với ...

Có thằng bạn vừa email đến hỏi
Thấy ngày xưa mầy loại...quá cù lần
Tối ngày cứ dạy xong rồi xúm nhậu
Giờ ăn trúng gì viết lách thiệt hăng


Con thưa Cụ xứ nầy buồn thấy mẹ
Đảo kiếm tìm hoài chẳng thấy thôn lân
Hai nhà cạnh bên hello rồi nín
Sách nói ngày không đọc sẽ ngu đần
Ráng mang kiếng lão mò mò lên mạng
Thiếu cha gì điều Cụ đang lấn cấn
Biết bao điều thay đổi Cụ tầm nhìn
Nhờ đó Con mới học khôn chút đỉnh
Bạn bè không dịp như Cụ như Con
Hụp lặn trần ai bụng chưa đủ ấm
Sách vở toàn chuyện cũ mấy chục năm
Đỏ hoét màu tiết canh xưa Cụ hãm
Vòng vòng trong rốn vũ trụ ngây ngô
Đảo Hải Di Sơn không biết đâu rờ

Cụ thấy lạ hôn, bạn bè tứ xứ
Mà xúm xít làm được BenTreHome
Cứ cạnh bên chuyện tào lao bá láp
Cũng được đôi điều tiếng lẫy lừng thơm!
Biết được chút gì góp vô thứ nấy
Gọi là công quả trả nợ áo cơm
Cám ơn tiện nghi Cụ và Con hưởng
Chuyển tải dùm bao ý nghĩ của ta
Cám ơn bạn bè đã không câu nệ
Kể cả măng dời trồng thế hệ hai
Chỉ giảng cho ông bao điều chúng biết
Cụ đừng mặc cảm đừng ỷ xưa tài
Học hỏi ngẫm ra bao giờ thừa thãi

Thời gian kéo miết ta đi tới mãi
Đính kèm theo bao thứ bịnh ăn theo
Kè kè bên hông nhào vô ăn có
Không sống lạc quan dễ dàng lãnh thẹo
Cụ Công Trứ thương cháu con đã biểu
"Tri túc , tiện túc, đãi... hà thời túc
Tri nhàn, tiện nhàn, đãi...hà thời nhàn"
Chạy đuổi vật chất tiền tài đâm chán
Thôi hân hoan nghe lời cụ thử coi
Thú hưởng nhàn bây giờ đà khác rồi
Không năm ba chú tiểu đồng lếch thếch
Không tiêu dao nơi cùng cốc thâm sơn

Vài cú click Cụ sẽ vô Cung Quảng
Cháu chít Hằng Nga đon đả đón mời
Nhăn nhúm thịt da trông đà phát chán
Thiên Đường sụp đổ còn gì Cụ ơi
Sông Ngân Hà đã từ lâu nước vựt
Chim Ô cầu bắt nối mấy triệu năm
Chừng qua được Chức Lang nhìn ngán ngẩm
Chẳng còn cách gì nuốt sống ăn tươi
Hay Cụ muốn viếng vườn đào Thượng Giới
Xơi  một trái sống được mấy ngàn năm
Cái Pharmacy to kềnh mà rỗng
Trần gian bệnh ná thở chẳng gì mong
Lại phân biệt RX, cần toa hay khỏi
Lươn y ôm Insurance nhót bất cần
Ảnh thờ Hypocrate lật vô trong
Đây chốn thiên đình Cụ chớ vội nôn
Coi chừng có kẻ đánh mùi giữ Cụ
Ăn thứ gì toàn tư bản xa hoa
Thôi về Trần mình vui chơi Cụ ạ
Cụ muốn thứ gì Con thết Cụ nha

Con dặn phòng nhớ dùm cho Cụ nhá
Chốn Trần Ai chơn giả lộn tùng phèo
Dẫu hiển vi cũng chưa phân biệt nổi
Tốt hơn rỉ rịch chớ nên tin vội
Trẻ nít cháu con giờ chúng khôn rồi
Dây cương lên đường tin giao chúng nắm
Cụ nhớ đừng hứng bất tử giành nha!
Kẻo chúng khoanh tay dịu dàng trình Cụ
Lịch sử sang trang đà mấy mươi năm
Ức hiếp gì cứ  kỳ đà cản mũi
Xin lỗi mời các khứa lão xê ra

Thôi thì thanh thản dạo Ta với Ta
Thênh thang chả biên cương không giới hạn
Ráng mau lên đừng để phí tuổi già
Từ Bắc xuống Nam, Đông Tây đủ cả
Từ khối xà bần cho đến tinh hoa
Chỉ tiếc mình giờ biết ra quá muộn
Không sao đâu phần mình góp xong rồi
Thong thả tháng ngày chỉ giải trí thôi
Thú thanh cao hơn những gì mong đợi
Nhớ nhé đừng tối ngày ôm máy mới
Nhín chút ra thể dục rản cốt gân
Rảnh đưa Cụ Bà pinic, shopping
Tiên nga lượn qua luợn lại dập dình
Phô diễn thời trang đủ màu đủ sắc
Tạt vô nhâm nhi cà phê Starbucks
Cam đoan tim còn trở mình lúc lắc
Trăm phần trăm khỏe mạnh còn dài dài


Càng về khuya nhân loại lắm cái hay
Hàm ơn tất cả thăng hoa cuộc sống!


Nói Chuyện Với... Ông Cụ Ở Trong Lòng
 
NhàQuê


xxxxx


Chứng Khoán


Lão nhà quê tàng tàng ghé vô Wall Street
Chắp tay sau đít ngó lung tung
Bộ chuyện giỡn chơi sao cha nội
Nhìn vận vó ông đà phát ói
Dợm nhào vô trả giá đúng là thầy gồng!


Trên bảng giá đèn chớp lia chớp lịa
Của ai mà cứ lên lia chia
Có kẻ khoái cười ria vãnh vãnh
Hực gà lão tức cầm canh
Luật tuần hoàn có lên thì có xuống
Còn khuya mới một cửa một mình!


Ở tuốt dưới quê xứ ruộng đồng
Nghèo gần mạt rệp, có mình không
Vậy mà cứ muốn toàn hàng "xịn"
Đồ hiệu, hàng gin. Đừng có hòng!


Cứ nhè mấy chỗ xinh như mộng
Cứ nhè "Chứng Khoán" lên vù vù
Cứ nhè chưa rớ vô đà phỏng
Hèn chi năm tháng xách xe không


Cay cú vái ngày bồ nó đá
Te tua, rách nát lại quay về
Bủa một mẻ dễ ơi là dễ
Ông tưởng vái khan không nạp lễ
Không dám đâu!!
Ai chứng cho ông, hề!


Cái ngày ông khấn ghé đâu, về trễ
Mỹ đổ quân ông xuống giá cái vèo
Họa vô đơn chí có mong gì cứu
Cứ ngày thức dậy vật giá thang leo


"Chứng Khoán" nào cũng tuột khỏi tầm tay mù mịt
Chẳng phép lạ gì cho quay lại ngóc lên
"Giá Trị" mới tinh nhì S. nhất Đ.
Cách nào bằng chửi đổng cố tìm quên


Vẫn cứ trồi lên hụp xuống
Trôi lênh bênh cho tới một ngày
Mọi hiện hữu triệt tiêu cái rụp
Xong ngay!


Ritcher Kế lắc đầu không đo nổi
Rung mạnh hơn mấy lần Thứ Sáu Đen
Chợ bán tước mua quan
Của chìm của giấu
Kéo nhau lên tàu xuống hạm "dong"
Ngoạn mục hơn Enron


"Chứng Khoán" mới sơn đỏ vàng rõ rệt
Màu hồng trên hết
Màu vàng mút chỉ cà tha
Bớ bớ người ta!
Mấy người bán buôn
Gì kỳ quá vậy cà:
Huề, xúm gầy lại không cho
Ý chừng nhà nhà hết vốn


Đã nói mất, ít nhiều mất trọn
Mới giữa đường bắt đầu lại số âm
Chừng rất nãn nằm mơ đủ thứ
Như tiếng ai bị bóp cổ giãy rầm rầm
Tưởng sao! ai dè cũng đến hồi khánh tận


Lão tính thờ ơ rung chuông một bận
Đóng cửa bán buôn quách cho rồi
Hai tay trắng mất mát đâu mà ngán
Ngẫm nghĩ tới lui nên lại thôi:
Ví thử tất đều qui thành "Chứng Khoán"
Khi xuống khi lên, khi lỗ khi lời
Mọi giá trị cung cầu có khác
Mình không chơi để người ta chơi;
Mình đã hết thời !!


Lão láp váp lời thề bán mạng
Cái đã có không đời nào bán
Dẫu giá lên, dẫu sát đất nghèo
Nhất định không phát mãi.
Chẳng chịu áp đặt giá bèo.

Người thấy được xúm lay lão dậy
Dụi mắt mấy lần, hỏi đang ở đâu đây
Quán Bên Đường ông vừa ngơi một giấc
Tỉnh cơn mơ ông réo bếp tưng bừng:
Coi chừng bắp khét! Coi chừng bắp khét!
Đừng chụm lửa lung! Đừng chụm lửa lung!
Bếp cười mỉm: Nồi Kê Chưa Chín
!

NhàQuê


xxxxxxx

Khúc tình xa

Hàng chữ nhỏ nhạt nhòa qua nước mắt
Ly cà phê ngọt đắng lịm bờ môi
Làm thế nào đừng khóc nữa anh ơi
Khi lạc bước giữa muôn trùng đêm tối

Em ao ước được như lời anh nói
Một ngày vui... dù chỉ một ngày thôi
Mắt trong vắt nụ cười không tư  lự
Chiều đi về nhẹ bước ngắm mây trôi

Thơ có dệt đừng trao tình say đắm
Tim có yêu đừng xây mộng quá nhiều
Lỡ mưa giông qua đó phủ tiêu đìu
Còn có thể một ngày lay tỉnh lại...

Lòng chua xót niềm yêu vương vấn mãi
Chén thương sầu mình ta chuốc  ta say
Đêm liêu trai ấp ủ một hình hài
Vừa hững sáng đã đôi bờ cách trở

Em xa anh góc trời mơ vụn vỡ
Trăng úa tàn vườn khép cửa ngàn thu
Từ anh đi bến vắng lạnh sương mù
Đêm run rẫy tiếng thở dài áo não?

TrúcGiang





Họa Vận Bài KHÚC TÌNH XA của TrúcGiang

Đêm ra biển ngoãnh nhìn rơi nước mắt
Biệt quê hương lời nghẹn giấu bờ môi
Ngọn hải đăng trên núi Cấp kia ơi
Cảm ơn nhé định hướng đường đêm tối

Mười mấy năm đọa đày không thể nói
Tự ngàn xưa vong quốc phải thế thôi
Tặc lưởi Thạch Sùng đêm nằm tư lự
Nước đó nhà đây cam phận nổi trôi

Tạm biệt trước sau một thời mê đắm
Lúc ra đi chỉ cất được ít nhiều
Có mẹ Việt Nam rách rưới tiêu đìu
Có cả mến thương cứ đêm về lại

Nghìn trùng xa giữa lòng mình luôn mãi
Một dáng hình tha thướt đến mê say
Thực ảo quyện nhau nhè nhẹ gót hài
Cố hương tôi đó đôi bờ cách trở

Triệu giấc mộng bỗng một ngày tan vỡ
Mùa Đông buồn đổ xuống trước khi Thu
Cuốn phăng phăng đi về phía mịt mù
Tuyệt vọng đớn đau gục đầu sầu não


NhàQuê