Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Đoản Rời: LÁ THƯ MIỀN NAM

Những "ngôi trường xưa Em học"

Đoản Rời: Lá Thư Miền Nam

(tặng chị Tô Thị Hồng Vân)


Tôi hứa sau Tết sẽ gõ bài chị lại, thay cho những trang công phu chị viết mà tôi gấp rút đưa lên dạng scan.


Rồi nhiều chuyện gấp rút hơn nên đến nay vẫn giậm chân tại chỗ, thế mà tôi lại gọi hối chị đưa bài kế tiếp...nhiều lúc suy nghĩ có nên để nguyên vậy hay không, ngoài cái lạ hay hay, nó còn mang thông điệp nhiệt tình của chị với trường quê xưa, bạn bè cũ mà www.bentrehome.net không quản ngại tài non sức mọn của mình, đứng ra làm nhiệm vụ chuyên chở đến mọi ngõ ngách có người mà trong tim mình còn xao xuyến chút gì khi nghe tiếng Bến Tre.

Chị học trước tôi một năm từ quê lên tỉnh, tôi đi theo dấu chân chị vì những thành tích học tập của chị làm Ba tôi, người Chú họ của chị luôn hết lời ca ngợi.


Sau khi rời trường Trung Học, mãi 20 năm sau mới gặp lại chị lần đầu tiên, chị đi ngang trong lúc tôi dắt vài con bò cho ăn dọc theo con lộ chính, thực ra là cho chúng rản chân.
Chị không nhận ra, còn tôi nhìn thoáng qua dường như ai đó giống chị. Cảm giác chị em nhận ra nhau lạ lắm: Vui buồn đủ thứ...

Chị về từ vườn tược đâu tận rừng sâu, tên gọi không gợi nhớ cho tôi lần nào tôi có đến dù là gần gần nơi đó.

Hơn 10 năm nữa trôi qua, nghe chị sang Mỹ, trong điện thoại chị kể bao nhiêu là chuyện cười , lần đầu tiên đơn thân độc mã muôn dặm xum họp chồng con.


Lại 10 năm nữa gần đây trong đó có một lần gặp mặt, tôi đòi chị đóng góp bài khi tôi biết rằng thơ truyện của chị xuất hiện vài nơi và chị vui vẻ đáp lời mời BenTreHome.

Cắt mở phong thơ dày cộm, ngoài địa chỉ ra còn họ tên người nhận hoàn toàn "nói tiếng Việt Nam" không có chuyển âm gì hết.


Tôi thật sự bàng hoàng khi xếp thứ tự lại theo loại, dù chị đã cẩn thận xếp rồi. Không kể gì nội dung tôi sẽ đọc trước khi đưa lên, chỉ nhìn mà nghĩ chị tôi vừa "giữ" cháu, vừa "nấu" cơm, vừa "khâu" bài đã viết tay chắc là trong mấy ngày liền, nhìn cách dùng chỉ may để khâu kết làm tôi mủi lòng.

Nhà tôi cũng ngạc nhiên không kém. Có người hỏi chị sao không Email, chị cười: Tui cứ vậy chứ hổng MEO MỐC gì ráo! Mẹ Tiến Sĩ thứ thiệt đó! (Phạm Thị Trúc Chi, Ph.D)


Tôi nghĩ rằng bất kỳ ai, như trường hợp tôi làm sao không xúc động cho được. Thế nên tôi đưa bài dạng scan là vì thế!

Lẽ ra tôi còn chụp hình cả mấy cọng chỉ kết, đưa minh họa để các bạn viếng BếnTreHome thấy hết tấm lòng của chị mà thương mà quý!

Tôi định viết bài nầy ngay ngày hôm sau; Nhưng nay cũng không muộn. Không ngôn từ nào hơn:

Cám ơn chị! Nhận nơi đây lòng quý mến từ www.bentrehome.net

NhàQuê March 18, 2006