Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

Đoản Rời: THẤY XƯƠNG MÀ TIẾC

Những “ngôi trường xưa Em học”

Đoản Rời: Thấy Xương Mà Tiếc

NhàQuê tui vẫn giữ phong tục không đi Bác Sĩ khi không có bịnh. Mà trời cũng thương, hồi nhỏ tui bịnh liên miên nhờ thuốc Nam, thuốc Bắc, thuốc tiêu, thuốc tán xúm nhau đẩy lùi bịnh trái trắng và đồng bọn đi vào dĩ vãng: Dứt nọc!

Bịnh nhức đầu cảm cúm, tứ thời cảm mạo sơ sài tui tự trị bằng canh, rau. Đối đế ghé nhà thuốc tây nói cô bán thuốc, bán cho vài viên bá chứng hoặc nguyên ống optalidon, xin chút nước trà dọng vài viên trước khi lâm trận Nhậu, nhìn mặt quen còn vẫn lạc quan cô không ngại tui nốc nguyên ống, nên cô cũng thỏa mãn theo nhu cầu. Có chết cho bỏ ghét, tật hay dê!

Bác sĩ chỉ mò tui được mấy phát vào những dịp bắt buộc như nhập ngạch, nhập ngũ ... tức thuộc loại thủ tục không có không được!


Vì theo phong tục Việt Nam ấy, nên khi đến Mỹ thời gian đầu có Medicaid tui cũng chẳng xài vào đâu. Mấy ông bạn mới quen tới trước, bày NhàQuê tui đi khám nầy khám nọ đủ thứ cho chánh phủ Mỹ trả tiền chơi! Họ nói riết thuận tai, tui cũng gia nhập vào "đảng" phí phạm nầy.


Tui nhớ nhất là lần đi Nha Sĩ, vào phòng tiếp khách theo hẹn, mấy con nhỏ Mỹ nó đưa cho một xấp giấy tờ, còn hỏi mầy điền được không?

NhàQuê tui hùng dũng trả lời: Dĩ nhiên, tao làm được! Đến khi qua khỏi phần tên họ, địa chỉ, số điện thoại thì tình hình bắt đầu gay go. Một lô các loại bịnh cần lưu ý cho Bác sĩ thì NhàQuê tui tịt; Nhưng đám đó cứ cho là nó hỏi bậy hỏi bạ cho vui, không trả lời cũng chẳng liên quan gì đến tình hình Iraq hay Palestine.

Duy chỉ có một câu hỏi NhàQuê tui không "biết trả lời sao cho êm ấm đôi vành môi" đành bỏ trống, đến khi gặp Bác Sĩ thì "Ngài" vẫn hỏi lại; Ấy là: Lần cuối cùng bạn đi khám Nha Sĩ là khi nào??

Từ nhỏ đến lớn tui có đi Nha Sĩ khám răng bao giờ đâu! Thay răng sữa thì Má nhổ cho cái đâu tiên đau quá, nên mấy cái sau tự mình làm Nha Sĩ lấy cho đỡ tấm thân!

À, Nói rằng tui không có đi Nha Sĩ là không đúng sự thật, tui có dẫn đứa con đi bác sĩ Soạn ở bệnh viện Nguyễn Đình Chiểu Kiến Hòa một lần và cũng có vài lần đem nó đến phòng mạch bác sĩ Lưu trên đường Nguyễn Đình Chiểu tỉnh lỵ đối diện tiệm vãi Quãng Phát Xương để trám răng, Ổng làm rè rè chút xíu là thằng nhỏ chê cà rem cả tháng. Rồi êm luôn cho tới gần đây mới nhớ lại hỏi nó thì được biết vẫn tốt, nhưng Nha Sĩ ở Mỹ khuyến cáo nó nên trám lại và nó đã làm!

Về phần giữ răng hàng ngày thì đã có Perlon, Hynos phụ giúp. Thời gian hoạn nạn nhất thời hậu chiến, thì có muối ra tay nghĩa hiệp!

Nên tui mạnh dạn trả lời là: Tui chưa khi nào viếng Bác Sĩ về răng cả! Ông rất ngạc nhiên, có lẽ lần đầu tiên nghe!

Sau nầy nghĩ lại NhàQuê tui rất hổ thẹn cho phong tục mà tui hằng hãnh diện về bộ răng vẫn luôn chắc, tốt của mình. Nhìn răng người bản xứ và hàm răng vàng thuốc mà mắc cỡ thầm.

Các phụ tá Bs phải clean mấy kỳ hẹn mới tạm "coi được" ! Rồi một lần đau nhức khi nhổ bỏ mới hay chiếc răng nầy mẻ từ lâu, vừa lấy ra đã rớt một miếng vụn. Kết quả của nhai xương, sướt mía, cắn càng cua, khui bia bằng răng rất dân chơi xứ Thượng!

Từ đó tui mang một tật lớn là nhìn các cô nói chuyện tui ưa nhìn răng nhất là các cô ca sĩ; Hồi xưa khác!

Cách nay mấy tuần con dâu dưới Texas gọi lên, sau khi hỏi thăm như thường lệ rồi mới báo cáo việc chánh là cháu nội Michelle vừa thay răng mà đặc biệt là nó tự nhổ lấy! Cũng như nhiều người, tui thương đám cháu mỗi đứa có một đặc điểm riêng nhất là biến chuyển tánh tình.

Biết tui giờ quí và nhắc nhở mấy đứa con chăm sóc răng cho đám cháu, khi mà tui và mẹ sắp nhỏ mỗi lần nhìn món gà xé phai: Da thì nhiều cholesterol, xương đùi xương cánh làm sao đây, răng thiệt thì xệu xạo, răng giả thì mắc tiền quá! Nhất bì nhì cốt ơi!

Ôi thời oanh liệt nay còn đâu!

NhàQuê 2006