Trăng mơ
Một mình chìm đắm giữa bao la
Trời đất thê lương nhuộm ánh ngà
Lắng tiếng ru đêm hồn khắc khoãi
Chạnh lòng hoài niệm dạ sầu ca
Mõi mòn xuôi ngược đời xa xứ
Mơ ước dừng chân ấm cảnh nhà
Sáng ngắm hoa tươi khuya thưởng nguyệt
An nhiên bầu bạn với thơ trà
Trúc Giang 11.10.06
Lân
Rộn ràng cờ xí lẫn phèng la
Đoàn trưởng đi đầu đeo thẻ ngà
Trống thúc ba hồi lân cúi mọp
Chiêng lơi một chập người thay ca
Say tràng pháo nổ càng hăng tiết
Mê thưởng đồng lên tận nóc nhà
Đám trẻ náo huyên giành pháo tịt
Cụ ông tấm tắc lúc dùng trà
NhàQuê
XXXXX
Hưởng nhàn
Vui thú điền viên rượu với trà
Tâm hồn thanh thản giữa bao la
Dù thân dầu dãi không còn trẻ
Nhưng dạ tươi vui chẳng thấy già
Mặc kệ thu đùa phai mái tóc
Vẫn chờ xuân đến thắm ngàn hoa
Hứng đưa bút vẫy đôi vần họa
Cạn chén tri âm ngất ngưỡng khà
Trúc Giang 07.10.06
Cậu Ấm
Nít đẽn lên năm đã nghiện trà
Chắt bình nước cốt bị rầy la
Mang danh Cậu Ấm hồi còn trẻ
Thái Đức tên riêng tới lúc già
Bình tích kè kè dù nhổ cỏ
Chén chung lỉnh kỉnh dẫu trồng hoa
Hoan hô Trà Sĩ đều yêu nước
Chọc bác Bùi chơi. Khà, khá, khà!
NhàQuê
XXXXX
Ca Dao Đầu Đời
Con còn nhớ nhà mình nhiều chổ dột
Nằm co ro lạnh buốt giấu hai tay
Lắng tiếng rơi cầu mong đến rạng ngày
Rực rỡ nắng điểm chút mây bàng bạc
Mong mõi con thoát bao đời dốt nát
Sống ra người cuộc sống hiền lương
Bằng hữu đệ huynh trọn nghĩa trọn thương
Vần điệu "Ca Dao" mãi không mờ nhạt
Bè bạn thâm giao giờ còn lác đác
Lý tưởng lợi danh trĩu nặng tâm tư
Cám dỗ phồn hoa dẫn lối thâm u
Có vững chí bền lòng riêng giữ nẻo
Thử thách cuộc đời cây cầu lắt lẻo
Xô đẩy ngã nghiêng chừa sót một ai
Có kiên cường không chao đảo lắt lay
Dẫu phải một mình âm thầm quạnh quẻ
Cơn lủ cuộc đời hay mưa lẻ tẻ
Lời dạy khuyên xưa nốt nhạc thâm trầm
Ca Dao đầu đời luôn mãi vọng âm
Chảy cuồn cuộn trong dòng tâm tưởng
NhàQuê
Dòng hào kiệt
Từ dạo đó nhà mình thêm chổ dột
Làm quanh năm chai cứng cả bàn tay
Chỉ ước mong sao có chút qua ngày
Người lương thiện sống cuộc đời đạm bạc
Mẹ mong con xóa tan đời dốt nát
Để sau này thành một kẽ hiền lương
Sống vì người hiểu rõ nghĩa yêu thương
Con hãy nhớ đừng bao giờ mờ nhạt
Đời bây giờ nghĩa nhân còn lác đác
Có mấy ai còn nặng trĩu suy tư
Cám dỗ đua đòi ngỏ tối âm u
Phồn hoa chóa mắt ác gian mở nẻo
Chốn thẳng ngay phải qua cầu lắc lẻo
Lữa thử vàng lắm nổi đắng bi ai
Phải vửng lòng tin không bị lắc lay
Con đường đó chông gai và quạnh quẻ
Phải xem thường những nhọc nhằn lẻ tẻ
Muốn thành nhân con phải giữ thâm trầm
Lời hịch cha ông còn vang vọng thanh âm
Dòng hào kiệt phải nuôi thành lý tưởng
HM
XXXXX
Ngày buồn...
Người ta thắp đẹp tuổi hồng
Còn em muốn đốt nổi lòng quạnh hiu
Rất nhiều kỹ niệm dấu yêu
Một mình cất giữ nâng niu tháng ngày
Nổi buồn đọng lại hôm nay
Vương vương sợi tóc đắng cay chất chồng
Mai còn gì nữa mà mong
Mơ hoài một bóng đi không hẹn về
Một ngày thật quá lê thê
Một dòng thư ngắn vỗ về cũng không
Một mình chìm giữa mênh mông
Tìm đâu một khoảng trời trong ngủ vùi
Bao nhiêu ngọn nến buồn vui
Thắp lên chợt thấy ngùi ngùi lệ rơi
Hình như một chút tả tơi
Đi qua ... rớt lại ... hồn rời rã đau
Mùa sang mùa lai qua mau
Tóc còn chưa trắng mà sao nhạt lòng
Rồi còn bao nữa Thu Đông
Em còn tựa cửa buồn trông người về?
Thời gian rồi nhạt câu thề
Tin người thưa vắng em tê tái lòng
Chờ mong rồi lại .... chờ mong
Hôm nay như có bão giông qua hồn.
Trúc Giang
NGÀY BUỒN...
Gởi em một cánh phượng hồng
Hoa xưa đứng nép cạnh lòng buồn hiu
Vỗ về to nhỏ niềm yêu
Chứa chan chan chứa nâng niu những ngày
Gởi thêm lời ngọt hôm nay
Dịu xoa vết nhói chua cay chất chồng:
Thôi đừng dõi mắt ngóng mong
Từ ai bỏ lững: có, không quay về
Ôm buồn dĩ vãng lê thê
Vai nghiêng đơn lẻ đi về những không
Điệu vần có đủ mênh mông
Cho em gom hết vào trong chôn vùi
Gởi kèm phiên khúc lời vui
Thấm khô mắt ướt ngậm ngùi giọt rơi
Mạn khâu chéo góc tả tơi
Cùng em chào vẫy xa rời miền đau
Thời gian xuôi chảy qua mau
Đưa em cập bến trăng sao đầy lòng
Tan dần cụm tuyết mùa Đông
Chút mây phiêu lãng chẳng trông, tìm về
Mây xà xuống mái tóc thề
Phã hương dịu mát tỉ tê mềm lòng
Nhé em rày hết chờ mong
Có cơn bảo mới thổi giông đầy hồn
NhàQuê
XXXXX
Phù vân
Múa máy trò đời chẳng đáng xu
Bon chen tớ dốt... kể như bù
Rãnh rang bầu bạn cùng hoa cỏ
Cao hứng đùa vui mấy vận cù
Chẳng thiết da ngâm bao lượt nắng
Không màng tóc nhuộm mấy lần thu
Kệ ai lặn ngụp dòng danh lợi
Ta giữ tâm bình thanh thản ru
Ru hồn thoát nhẹ cõi sầu thôi
Sống được bao nhiêu... tạm đủ rồi
Nếu cảnh Bồng lai không thể đến
Thì vườn Nguyệt lãnh cũng về chơi
Bốn mùa kết tụ vần thơ héo
Năm tháng mòn xoi vóc liễu còi
Hứa hẹn làm chi ...đừng nói nữa
Ngày mai... biết có ở bên đời ?!
Trúc Giang 14.10.06
Nhàn
Nhà mới xe sang tốn bộn xu
Tranh hơn phải chịu cày đầu bù
Năm dài tháng rộng làm sao nổi
Việc nhỏ việc to cứ bỏ cù
Danh nỗi ngất ngư đeo cửa tứ
Thân còm khúc khắc lết qua Thu
Hưởng nhàn mình tự đâu ai giúp
Thanh đạm giản đơn sống khoẻ ru
Khỏe ru xướng họa ít vần thôi
Tiêu khiển an vui vậy được rồi
Thỏa dạ biết bao buông gánh nặng
Ước ao gì nữa tranh nơi ngồi
Rửa tay gác ách thong dong dạo
Quên hết âu lo hóa cõm còi
Kết bạn trăng thơ thuyền một mái
Thiên Đường Hạ Giới ghé bên đời
NhàQuê
XXXXX
Khéo đùa...
Cho nghĩ chút đi... đừng có khều
Ngoài vườn nắng nhẹ gió hiu hiu
Lim dim mộng điệp...say nhiều cảnh
Chợt tỉnh cơn mê ...chán đủ điều
Mới thấy rộn ràng tia nắng sớm
Thoáng qua nhàn nhạt áng mây chiều
Không không có có mơ hồ quá
Ông Tạo tài tình khéo dệt thêu...
Trúc Giang
Coi Chừng Quạu
Thơ tếu thơ vui nhè nhẹ khều
Trầm trầm khuôn sáo ắt đìu hiu
Nhẹ nhàng mưa phớt nhà đâu dột
Dai dẳng hạt sa ngói mới điều (đỏ)
Bị chọc cười trừ sao phản đối
Lảnh đòn mặt sụ bánh bao chiều:
Ôi thôi năn nỉ cùng bằng hữu
Làm phước làm ơn chớ dệt thêu
NhàQuê
XXXXX
Huhuhuu...khổ quá !!!!
Mấy chục năm ...xưa tớ đánh liều
Cảnh tiên chơi chán xuống trần ...yêu
Ngọc Hoàng nỗi giận... cho mày chết
Tiên Mẫu trầm ngâm... bắt nó tiêu
Giáng chỉ Thiên đình lo đóng cửa
Lệnh truyền Diêm phủ sẳn lò thiêu
Chờ ngày... hoá kiếp thành tro bụi
Vĩnh viễn muôn đời không được ...siêu !!!!!
Trúc Giang 29.10.06
Bài Xướng Liên Hoàn:Ngu sao...về!!!!
Siêu thoát làm chi... nhất định rồi
Xuống đây tiên phật thấy ...mê tơi
Có thơ khều quẹt cười dòn dã
Có thú yêu thương sướng...tuyệt vời
Bằng hữu giao tình sang chẳng đổi
Phu thê nặng nghĩa khó không rời
Thiên lôi xách búa hù thây kệ
Thượng đế gầm gừ cũng hổng ơiiii !!!!
Trúc Giang
Bài Họa 1: Bài Thơ Khô
Đừng vện nguyên chai, nốc quá liều
Người người đồn bậy khổ vì yêu
Thất tình mắc mới gì tìm chết
Tuyệt vọng thiếu cha, chửa muốn tiêu
Mở, mở cho vô, đừng đóng cửa
Mà, mà ra vậy, chôn hay thiêu
Đường binh nào cũng tro hoàn bụi
Có muốn một màn tụng thoát siêu
NhàQuê
Bài Họa 2: Bài Thơ Ướt
Đâu ngại gian nan nhất định liều
Đi về phía vọng tiếng tình yêu
Phân ly miên viễn đời đời chết
Cách biệt vĩnh trường kiếp kiếp tiêu
Tự thuở tim hồng reo mở cửa
Bấy giờ mộng thắm ấp hoa thêu
Ai ơi hãy giũ bao nhiêu bụi
Muôn khó hỏi lòng thử có xiêu
NhàQuê
Bài Họa Liên Hoàn: Bài Thơ Khô Khô
Siêu độ mõ chuông gõ dứt rồi
Còn rề thầy cúng, bộ mê tơi
Hay là quyến luyến mùi thôn dã
Ấy chắc vấn vương điệu nửa vời
Nhẹ dạ mạng căn đem nhẹ đổi
Non lòng hồn phách chuốt khơi rời
Lỡ rồi, nương gió nghe kinh kệ
Kiếp tới nhớ đừng ngốc nữa ơi
NhàQuê
XXXXX
Cạn bầu thơ rượu
Ngày đêm tưởng nhớ dáng nàng thơ
Thức trắng canh thâu mắt muốn đờ
Hàng xóm tiếng gà eo óc gáy
Bên nầy hồn vía vẫn còn mơ
Ai gieo vần điệu du dương thế
Mình họa ý từ lủng củng cơ
Tiếu sĩ xem qua ...nhênh nhếch... mép
Có gì chỉ bảo chớ làm lơ!!!!!
Trúc Giang 21.10.06
Bởi, Tại ...
Rượu vô chút đỉnh ý tràn thơ
Say khướt hầu như óc cứng đờ
Mút chỉ thẳng đường du lạc cảnh
Vừa lằn dìu mộng ghé tìm mơ
Nhâm nhi thù tạc hừng tim mạch
Lạm dụng nghiện ghiền hại bắp cơ
Tri kỷ tửu phùng hơi khó khước
Tha phương tao ngộ làm sao lơ
NhàQuê 21-10-06
XXXXX
Thơ Vui
Xuất viện về nhà, thơ gởi liền
Đều đều sáng tác, thuốc vài viên
Tứ linh thiếu vắng hùa eo nũng
Trang Chủ ngược xuôi bực đảo điên:
Chửa trị lương y hô mạch tốt
Website trục trặc chuyên viên phiền
Vấn an, sẳn dịp xin bày mách
Thần dược Xuyên Tâm Liên, đỡ tiền
* * *
Đỡ tiền đỡ tốn, nặng hầu bao
Thăm thú đó đây viếng Nhật, Tàu
Vạn Lý Trường Thành leo mệt nghỉ
Đông Kinh, Phú Sĩ ngắm mê sao
Thâm sơn cùng cốc chi nguy hiểm
Thắng cảnh danh lam hứng rạt rào
Kể lại bạn bè hàm thụ ké
Một công hai việc lợi ào ào!
NhàQuê
Khoẻ mau...
Tật bệnh thơ vui trị dứt liền
Mực mài lia lịa giấy vò viên
Chữ không đủ trãi niềm cao hứng
Ý thả vờn bay nỗi sướng điên
Diệu dược vài liều tăng sức sống
Thần châm mấy mũi cất cơn phiền
Nhà Quê xúi dại đừng nghe nhé
Xuyên lủng trái tim chạy hết tiền
Tiền mất tật mang khổ biết bao
Còn hơi đâu nữa mà sangTàu
Danh lam thắng cảnh mơ càng khó
Nước nhược non bồng ước được sao?
Tịnh dưỡng thuốc thang cho lại sức
Nghĩ ngơi tẩm bổ đặng leo rào
Thênh thang trời rộng tha hồ dạo
Đuổi bướm hái hoa cứ nhảy ào !!!!
Trúc Giang