Rể Tây
Ngôn ngữ là điều để cảm thông
Gặp thằng rể ngoại cũng như xong
Bonjour nó chẳng kêu là tía
Lợt lạt như là nước ở sông
Sui gia chẳng có tình thân mật
Tình nghĩa lờ mờ cách Tây Đông
Được thằng cháu ngoại kêu bằng ngoại
Cũng thấy niềm vui mãi chất chồng
Huỳnh Ngọc Diêu
ĐỒ... Ăn Cưới
Mai mối trung gian đã đả thông
Tứ thân phụ mẫu gật đầu xong
Sắt cầm hảo hợp gầy cơ nghiệp
Loan phụng hòa minh vượt biển sông
Giai ngẫu đấp xây nhiều hạnh phúc
Gia đình gầy dựng cháu con đông
Thuần phong mỹ tục ta trân quý
Trọn đạo phu thê nghĩa vợ chồng
NhàQuê
XXXXX
Hưng Phế
Bài Hận Đồ Bàn nghe hát qua
Bùi ngùi khôn giấu lệ tuôn sa
Tháp thiêng sương phủ nhìn rầu rĩ
Cung điện rừng chôn thấy nhạt nhòa
Như một chim muông xua mất tổ
Như ngàn thảo mộc khó đơm hoa
Bao triều hưng thịnh nay u tịch
Sánh tựa trăng trong tựa ác tà
NhàQuê
XXXXX
Say
Men thấm hồn say gõ nhịp ca
Quên sầu nhân thế mặc cuồng ba
Chập chờn ảo giác ghì xuân thắm
Ngây ngất thiên hương phớt tuổi già
Thần trí mơ màng trong cõi mộng
Đào nguyên thấp thoáng giữa tu la
Canh dài gió lạnh lay lay tỉnh
Cổ khát môi khô thèm ...ngụm trà
Trúc Giang 13.10.06
Cho Bớt Căng thẳng
Ngày xưa thi cử đáng kêu ca
Mười học xàng rồi gạn được ba
Khuya sớm luyện ôn phờ phạc trẻ
Mai ngày danh phận thảnh thơi già
Ăn trên ngồi trước đời hoa gấm
Khố rách áo ôm kiếp ngựa la
Cay đắng qua sông rồi mới biết
Cười khan, quên quách, nhấp chung trà
NhàQuê
XXXXX
Buồn se ai gởi ta cùng
Nghe lá vàng rơi ngỡ bước ai
Trong đêm tĩnh lặng khẽ vang hoài
Đèn khuya đối bóng tràn tâm sự
Nấc nghẹn lòng ta tiếng thở dài
Chờ mãi năm tàn tháng lụn thôi
Làn da nhạt héo úa màu môi
Dòng đời sóng ngược xô xa mãi
Lắng đọng ân tình khó cuốn trôi
Mộ cỏ buồn vương biết mấy thu
Trời giăng bàng bạc kín mưa mù
Thấm vai áo mỏng tim run lạnh
Ướt sủng hồn đơn rã tiếng ru
Rồi lại mùa sang cuộc sống trôi
Tóc pha phiền muộn bạc màu vôi
Mắt nhòa cay lệ không còn biếc
Chất nỗi đau thương lạc giữa đời
Mõi bước đường chiều mưa vẫn rơi
Gió se lá rớt quyện buồn tơi
Mong manh ước vọng đưa tay với
Có phải buồn nầy ai gởi tôi
Trúc Giang 23.10.06
Cũng Đành
Mùa Thu trời đất chẳng riêng ai
Lá đổ buồn tênh cứ đến hoài
Quay tít thời gian đâu đứng đợi
Đường trần tiếp bước liệu còn dài
Còn dài hay ngắn cũng đành thôi
Từ giã hẹn về đã đắng môi
Dứt áo ra đi hơn thế ấy
Nguôi ngoai mong cậy thời gian trôi
Trôi theo vận nước đã bao Thu
Quê cũ vời trông quá mịt mù
Nỗi nhớ chất chồng cao sánh núi
An bài một kiếp thế nầy ru
Ru hồn phiêu bạt mảng đời trôi
Trôi giữa nhân gian bạc phết vôi
Kết lại điệu vần rơi nước mắt
Thành lời đau buốt gởi cho đời
Đời riêng tự ví lá thu rơi
Gió cuốn dập vùi rách tả tơi
Còn lại chút đây gầy chút sáng
Nỗi niềm sâu thẳm đáy lòng tôi
NhàQuê
XXXXX
Chiều nay lại nhớ
Gió thu bứt lá xa cành
Nhưng tình son sắt vẫn dành cho nhau
Dù em chờ nhạt má đào
Trái tim nóng bỏng vẫn rào rạt thương
Biết rằng đời rất vô thường
Ai gieo đau khổ miên trường làm chi
Một khung trời nhỏ nhu mì
Để anh soãi cánh thầm thì giấc xuân
Ngắm cành hoa nở bâng khuâng
Nhìn con bướm lượn tần ngần nhớ anh
Trời trong bàng bạc mây xanh
Bóng hình ai đó quẩn quanh bên mình
Mắt ai đắm đuối ngây tình
Môi ai mĩm nhẹ lung linh nụ cười
Không gian đọng lắng muôn lời
Em chìm giữa mộng bời bời ý thơ
Lá rơi vướng tóc ngẩn ngơ
Giật mình mới biết vừa mơ đó mà
Niềm vui khoảnh khắc đi qua
Nỗi buồn rớt xuống giọt ngà long lanh
Trúc Giang
Cho Một....Đã Xa
Như chim về đậu lại cành
Hát câu ca cũ riêng dành tặng nhau
Quên đi em những ba đào
Biển tình trở lặng rì rào yêu thương
Tay đan bước xuống đời thường
Xa rồi thao thức đêm trường nghĩ chi
Có đôi mi khép nhu mì
Hé trao môi ngọt thầm thì vào xuân
Nghe lòng rộn rã bâng khuâng
Hương yêu chẳng chút ngại ngần gởi anh
Nắng chiều rón rén vườn xanh
Bỏ quên chút ấm tỏa quanh sân mình
Tạ ơn em một chút tình
Dừng chân cổ tích lung linh môi cười
Phải chăng ngôn ngữ vụng lời
Ngàn từ cũng chỉ rối bời vần thơ
Lắm lần hồn chợt ngẩn ngơ
Tưởng chừng chỉ có trong mơ thôi mà
Niềm vui tiếp nối đi qua
Như trân châu như ngọc ngà long lanh
NhàQuê
XXXXX
Trở Lại
Bến sông dìu dập những thuyền bè
Trở lại lần nầy cảnh vắng hoe
Hay kẻ ngóng chờ sầu héo úa
Chăng người mong đợi khóc buồn nhoè
Chập chờn dáng nhỏ về qua lướt
Thinh lặng ta ngồi rũ lắng nghe
Tiếc nuối thời gian không đứng lại
Xui người hoài nhớ thuở hôn mê
NhàQuê
XXXXX
Hỏi thầm
Anh đi nhà vắng một mình em
Tối tối buồn ra tựa trước thềm
Mắt dõi trông vời mây lãng đãng
Lòng thầm mộng tưởng tiếng ru êm
Đôi khi nhớ quá trăng ngơ ngẩn
Lắm lúc mơ nhiều gió lặng im
Có lẽ bây giờ anh chẳng nhớ
Nhớ làm chi nữa bận lòng thêm.
Trúc Giang 2006
Họa
Nếu chẳng trở về nhớ nhé em
Dẫu trăng ngày cũ đến bên thềm
Dẫu ngày mời mọc lời tình tự
Dẫu tối hẹn hò tiếng dịu êm
Dẫu nỗi buồn xưa chìm mộ lặng
Dẫu niềm vui mới ghé đời im
Dẫu đêm tĩnh mịch cô đơn nhớ
Đấy lúc nghe lòng nói rõ thêm
NhàQuê2006
XXXXX
Xa thẳm niềm tin
Thêm một ngày qua lặng lẽ buồn
Quanh mình hương thắm mãi còn vương
Trăng soi khôn suốt dòng tâm sự
Mưa rớt nghiêng quằn nỗi nhớ thương
Ướt khoảng trời riêng chia lối mộng
Tan niềm hạnh phúc xa thiên đường
Anh không về nữa... lòng se lạnh
Đêm thẳm mịt mùng...phủ bốn phương.
Trúc Giang 2006
Họa
Phương ấy dường như có nỗi buồn
Buồn theo thơ trải phiến sầu vương
Vương vương man mác niềm tâm sự
Sự thể hầu mong vơi luyến thương
Thương quá đời mình nhiều ước mộng
Mộng tàn ngơ ngác đứng bên đường
Đường về mù mịt mờ sương lạnh
Lạnh buốt cõi nầy lạnh mấy phương
NhàQuê, 2006
XXXXX
Chút mộng về Mây
Vẫn là gió của trăng thơ huyền thoại
Mơ bên mây chung lối mộng đi về
Bởi vô tình băng giá phủ tái tê
Gió mệt lã tan dần vào cõi vắng
Gió muốn ngủ trong lòng mây mãi mãi
Sợ một mình lang bạt mảnh hồn hoang
Không có mây hỏi gió làm sao sống
Không trăng thơ vườn mộng sẽ điêu tàn
Từ mây bay bỏ gió buồn ngơ ngẩn
Bước vội vàng đau nhức cả đêm trăng
Có nhiều khi nghe tiếng khóc chị Hằng
Thương phận gió bọt bèo không bến tựa
Gió đã gởi linh hồn cho mây giữ
Còn tim em mãi mãi thuộc về anh
Không dám mơ mộng ước sẽ viên thành
Chỉ mong được ngày ngày nghe anh nói...
Trúc Giang
Họa
Chợt hôm mở cửa khu vườn thần thoại
Cánh trắng quen hằng bửa chẳng bay về
Nghe như dường ngàn kim chích buốt tê
Không trở lại rồi đây vườn hoang vắng
Chim sợ cung vườn yên lành sẽ mãi
Đáp an nhiên như thuở chốn rừng hoang
Sáng ríu rít chào một ngày vui sống
Chiều líu lo kể chuyện tiễn nắng tàn
Tiếng chim ca lắng nghe hồn ngơ ngẩn
Từ dạo đến giờ qua mấy lần trăng
Ngày mai đây không rót mật thường hằng
Nghe quanh quẩn thiếu vắng gì như tựa
Thì, gom hết thơ vườn riêng cất giữ
Điệu vần nào cũng vương vấn hồn anh
Rung mạnh hơn lần lạc bước thị thành
Thầm yêu Nhỏ gần nhà đâu dám nói
NhàQuê
XXXXX
Bài Thơ Gởi Tặng
THẦM THÌ XUÂN HẸN
Đất trời Đinh Hợi đã sang xuân
Gió chở thơ xuân hẹn nối vần
Mời bạn khơi dòng khi tống cựu
Chúc người khai bút lúc nghinh tân
Vin cành lộc biếc trao nguồn sống
Treo ngọn nêu cao quét bụi trần
Nam Bắc mai đào khoe sắc thắm
Thầm thì xuân hẹn với thi nhân.....
XUÂN HOÀI CẢM
Chiều đưa chầm chậm áng mây trôi
Ta dạo vườn xuân nắng nhạt rồi
Những cánh mai gầy rơi lả tả
Từng hàng liễu rủ đứng chơi vơi
Ngùi trông chiếc én xa tầm mắt
Chợt thấy hoàng hôn lịm cuối trời
Em hỡi _ hương mùa đầy quyến rũ
Mà anh lạc bước giữa đơn côi..
LỤC ĐÌNH THÌN...10-11-06
(Hội Thơ KIM BẰNG, KHÁNH HÒA)
Bài Họa: Chào Tái Ngộ Khánh Hòa
Đinh Hợi mỉm cười duyên dáng Xuân
Người xa nhờ Mạng gởi đôi vần
Kính chào Thúc Bá hàng kỳ cựu
Thân chúc Đệ Huynh lớp khánh tân
Quý quyến an khương trong cuộc sống
Bủu thân lạc phúc giữa hồng trần
Ước mong đất Khánh hoài tươi thắm
Như đóa hoa mừng từ tiện nhân
Nhân thuở dòng đời xô giạt trôi
Tấp vô đất ấy một lần rồi
Chiến tranh hủy hoại đang tơi tả
Kỳ vọng hòa bình cứ hụt vơi
Người ngóng người đi đà mỏi mắt
Kẻ chờ kẻ đến biệt chân trời
Gởi Em* chút ấm hong sầu rũ
Trổi dậy rộn ràng bớt cổi côi
NhàQuê, Nov 10,2006
Em* : Riêng một người