Hồi Khúc "CHƯA LẦN THỦY THỦ"
Hồi Khúc 7: Giã Từ Đất Mẹ Mà Đi
Hơn xế chiều một chút, Côn Sơn rõ dần đến có thể thấy được tổng thể rừng núi, kiến trúc, bến bãi dĩ nhiên bằng điều chỉnh ống dòm, với mắt thường chỉ là một khối chỗ đậm chỗ dợt ...
Chiều xuống hẳn, Côn Đảo chuyển sang màu tím lúc bấy giờ nằm về hướng Tây của chúng tôi, dù chạy tránh xa ra, nhưng tôi cũng thấy được những sợi khói lớn nhỏ đang cất lên hòa quyện vào mây. Tôi liên tưởng đến mái lá ngày nào xa xưa khi tôi còn nhỏ, Má tôi đang làm bữa cơm chiều .... Đó là ngọn khói cuối cùng của Quê Hương tôi gói vào hành trang xa xứ.
Rồi tất cả chìm vào bóng tối, bóng đêm đã giúp che giấu chúng tôi chỉ có ngọn hải đăng trên hòn đảo nào đó có lẽ ở cuối cùng của Côn Lôn quét đều đặn những tia sáng nhiều màu vừa như soi đường vừa như vẫy chào đưa tiễn ...Khi không còn nhìn thấy những vệt sáng trên quần đảo xưa kia vốn là nơi lưu đày của những tù nhân trọng án, thì:
Chúng tôi thực sự đã "Giã Từ Đất Mẹ Mà Đi" !
Chừng 2 giờ sau, tôi nghe tiếng máy tàu càng rõ dần, chúng tôi tắt hết mọi ánh sáng của ghe mình ... Tiếng máy tàu đều đặn lướt qua, dù khoảng cách xa vừa phải, nhưng tôi cũng nhìn thấy đèn đuốc trên ấy cũng đoán được đó là một "thương thuyền" từ vịnh Thái Lan trên đường hải hành về hướng Đông hay Đông Bắc để đến nơi nào đó như Phi Luật Tân, Đài Loan, Đại Hàn hay Nhật Bản chẳng hạn chứ không có vẻ gì đến Mã Lai hay Tân Gia Ba ở phía Nam...
Hơn giữa đêm một chút, tôi lấy làm lạ là tại sao vừa chỉnh đúng hướng muốn đi thì chỉ vài phút sau đã lệch, mà lệch rất nhiều ... Chẳng lẽ nào ở vùng biển nầy có một từ trường làm ảnh hưởng đến nam chân của hải bàn ... Hay là chung quanh hải bàn có vật gì đó bằng kim loại nhất là sắt thép nên bị ảnh hưởng ... Cuối cùng khám phá ra là Chân Vịt của cái máy đuôi tôm F10 dự phòng bị chấm sâu vào nước mỗi lần con thuyền lượn sóng, và mỗi lần như vậy nó trở thành một bánh lái thứ 2 làm thay đổi hướng của lái chánh ... Thì ra là thế! Xong ngay, gác nó lên cao.
Tôi được cho ngủ lấy sức, chính trong giấc ngủ ngắn chập chờn nầy tôi nghe nhiều tiếng lao xao than khóc, không câu nào rõ ràng để nhớ nhưng là tiếng người .... Phải chăng nơi đây đã bao người chìm xuống, vĩnh viễn nằm lại biển khơi, những hồn oan uổng tử.
Tôi không cảm thấy sợ sệt gì khi tỉnh giấc liền sau đó ...nhưng tôi miên man suy nghĩ có phải chăng họ là người đang ở cõi âm biết tôi sẽ thoát được trong chuyến đi nầy nên có lời nhắn gởi đó chăng !? Hay họ chính là những người bạn có tin mất tích của tôi!?
Bờ Kia Không Đến
Thương người đi biển chẳng về
Hướng tìm nơi nước giáp kề với non
Biết bao hải lý sẽ còn
Chực chờ tai ách dập vờn liễu hoa
Ban mai rồi lại chiều tà
Qua vùng ma quái ngọc ngà đau ơi
Xứ chi khổ nhất trần đời
Ngậm câm giấu tiếng giấu lời đã lâu
Thoát thân làm lại từ đầu
Xưa nay ly xứ nguôi sầu mong chi
Rã rời quặn thắt ra đi
Ngày mai vô định chắc gì gặp nhau
Tự Do hai chữ nát nhầu
Lê thân xứ lạ nỗi đau còn dài
Cảm thương một phút rủi may
Hương lòng ta gởi chút nầy tưởng nhau
NhàQuê
Đoạn Một
Đèn Vũng Tàu quơ quơ vẫy tiễn
Nhạt nhòa xa mảnh đất quê hương
Biển bàng hoàng đẩy thuyền tuôn chạy
Người đớn đau lìa chốn mến thương
Sừng sững đứng Côn Lôn đón chận
Hải Đăng quét cú vọ hơn thường
Đã muôn khổ xá gì thân cõi
Dẫu sóng xô lên kiếp đoạn trường
Biển chẳng hiểu lên cơn giận dữ
Người gan lì gối sóng hiên ngang
Thiếu gì chuyện Đất Trời lầm lẫn
Hàng vạn điều sông núi ngỡ ngàng
Hạt cát nhỏ còn đau tủi phận
Chiếc thuyền manh nói hộ nhân gian
Cùng chung một giống dòng nguồn gốc
Trồng cấy chi cây đắng bạt ngàn
Người vượt biển chưa lần thủy thủ
Chiếc phao cầu gói kiếp nhân sinh
Thả căn phần lượn triền muôn khổ
Ném xác phàm chìm giữa hãi kinh
Chút quá khứ bằm từng mảnh vụn
Nhúm tương lai nát biến hài hình
Biển im lặng lắng nghe lời tỏ
Đến một ngày ta thấu hiển linh
NhàQuê 2006
Giã Từ Đất Mẹ Mà Đi như thế đó thế gian ơi!
NhàQuê July 12, 2013