Hồi Khúc "CHƯA LẦN THỦY THỦ"
Hồi Khúc 8: Tưởng Là Bất Trắc
Rồi trời rựng sáng, biển có từng lượn sóng thưa, gió hiu hiu mát, nước biển màu chàm sậm cho biết rằng chúng tôi xa đất liền nhiều lắm, phải chỉnh hướng đôi chút để bù trừ khoảng cách quá xa khi tránh bên ngoài đảo Côn Sơn .
Dưới lòng ghe bây giờ mấy phụ nữ đem gà ra làm luộc nấu cháo cúng kiến gì đó và nấu cơm ...Nhờ vậy tôi cũng được phần ăn nóng sốt trên biển trời nước bao la nầy, có cả cà phê sữa ... Tiếng máy vẫn nổ đều đặn đẩy thuyền đi tới ...
Gần chiều, chúng tôi gặp nhiều phao lớn vàng đỏ , có lẽ đây là những đánh dấu của các ghe lưới .... Cứ đi chừng một giờ lại gặp nhóm phao khác ....
Trời bắt đầu vào đêm thứ ba nếu tính từ lúc xuống thuyền ... là đêm thứ hai rời xa đất Mẹ.
Riêng đêm nay tôi rất lo sợ vì tầm quan sát rất ngắn, không thấy rõ do đó ghe dễ va vào các phao mà không biết chúng làm bằng vật liệu gì và các dây nhợ ràng rịt của nó cũng có thể làm hỏng chân vịt khi cuộn phải chúng ... Biển thì bao la vậy nhưng bất trắc loại nầy không thể lường trước được.
Từ gần nửa đêm, chòm ánh sáng nằm ngay trên hướng đi, tỏa lên cả vùng trời ... Đọc lại bản đồ và ước lượng vận tốc thì quả là chưa có thành phố nào gần đến như vậy ... nhưng chúng tôi vẫn giữ hướng, tiến về thành phố đó .
Gần sáng trời bắt đầu mưa , dần nặng hạt và màn nước che khuất không còn thấy dấu tích thành phố đã nhìn được ánh sáng của nó từ nửa đêm qua ... Rồi đến khi nhìn thấy được thì đã quá gần, phải chấp nhận thực tế đó là đoàn tàu đánh cá Thái Lan có đến khoảng 30 chiếc, to như phà A-100 ở Mỹ Tho- Rạch Miễu . Thôi thì từ "chết tới bị thương nặng", chúng tôi đàn ông còn muốn hoảng huống hồ gì phụ nữ trong tình thế nầy ...Nhưng may mắn làm sao, chúng tách đàn, từng chiếc giạt xa nhau và không lâu sau mất dạng .... May mắn không ngờ!
Sau nầy tôi nghiệm lại là họ sợ va chạm vào giữa họ với nhau nên tách ra xa vì họ biết gió mạnh sóng to đang ập đến
Mưa lớn thêm và có gió mạnh, bão chăng ? ...có thể đây chỉ là trận mưa có gió mạnh chứ chưa là bão, nhưng độ lớn và mạnh của sóng phủ đầu bủa trực diện vào hướng mũi của ghe làm chúng tôi khốn đốn ...
Ghe chúng tôi chỉ là loại đi sông, không đủ sức đối phó thực tế như hiện tại. Quyết định nhanh chóng: Xuôi theo chiều gió, tức quay mũi 180 độ trở lại và chạy máy nhỏ cho ghe lượn theo sóng biển .... Nhưng giai đoạn nguy hiễm nhất là trong quá trình đổi hướng như vậy sẽ gặp lúc sóng ngang hông ghe, rất dễ bị nhận chìm ... Lựa thế, chờ cơ hội và vào lúc có lợi nhất trở hướng thật nhanh ....
May mắn lại đến với chúng tôi lần nữa chúng tôi thoát qua nguy hiểm, sau đó theo chiều xuôi sóng chờ cơn mưa gió đi qua ...Và may mắn nữa là đã đi qua trong chừng 20 phút sau .
Chúng tôi quay lại hướng cũ tiếp tục hành trình, dến hơn xế trưa một chút, thỉnh thoảng gặp từng vài chiếc ghe đánh cá nhỏ hơn trên đường ra khơi, họ không có vẻ gì chú ý đến chúng tôi ... đường ai nấy đi và tôi đoán bờ biển Thái Lan chỉ vài ba giờ đường ... Chúng tôi không có ý định vào nước nầy, dự trù đến Mã Lai .
Xa ngoài cánh trái của chúng tôi có 2 chấm đen lớn dần, khi rõ hơn đó là 2 tàu buôn, chiếc đi trước có vẻ chở nặng, chiếc sau nổi cao trên mặt biển: Chiếc thứ nhất đi luôn, chiếc thứ 2 hướng mũi về ghe chúng tôi, khi đến gần chúng tôi đọc được cả tên của chiếc tàu nầy là Sông Kiên-3 treo cờ đỏ VN, họ dùng loa kêu chúng tôi dừng lại và hình như họ gọi chiếc kia là Sông Kiên-1 chở mặt bên trên toàn vỏ xe hơi quay trở lại, họ hỏi chúng tôi đi từ đâu và đi đâu .... Sau một hồi hình như chiếc số 1 cho ý kiến quyết định là "Chim muốn bay, thì để cho nó bay!" bằng loa của máy truyền tin giữa họ mà chúng tôi nghe lồng lộng. Vậy là họ cho chúng tôi đi và còn dặn dò chúng tôi đừng đi hướng Thái Lan mà họ trỏ tay ... Chúng tôi lại gặp may lần nữa qua sự việc gặp 2 chiếc tàu buôn có lẽ họ từ Singapore trên đường về Kiên Giang. Cũng cám ơn sự rộng rãi của họ cho dù chúng tôi đang trên hải phận quốc tế hay ít ra là hải phận Thái Lan.
Chúng tôi lại tiếp tục đi đêm, lần nầy thì chưa thấy thành phố nào hiện lên nữa. Rồi suốt ngày hôm sau, trời trong vắt, biển thật êm và màu xanh dương chứ không còn màu chàm đậm. Tôi nhớ lõm bõm đến câu Pháp Văn ngày xưa "Sau Cơn Mưa, Trời Lại Sáng - Après la pluie, Il fait beautemps" (Cứ càng viết càng trật!)
Từng đàn cá nhỏ như đang đồng diễn theo sự chỉ huy của cá lãnh đạo nào trong số đó ... tưởng tượng đó là một xã hội yên vui chẳng gợn chút mải mai lo âu nào.
Tình cờ định vốc nước biển, tôi bắt gặp nhiều cá con được cá mẹ cõng trên lưng như đứa bé nũng nịu với mẹ của chúng ... rồi nhìn con tôi ở tuổi "gà chưa lìa đàn" mà buộc phải phân ly. Cuộc ra đi nầy không biết bao giờ xum họp, đoàn viên ... Tôi để yên, không khuấy động giây phút mà tình mẹ con của Người, Chim Muông, Cầm Thú có những tương đồng .
Rồi một dêm nữa trôi qua với lòng buồn miên man nhiều thứ chồng tréo lên nhau.
Trời hừng sáng cũng là lúc đỉnh núi hiện dần và càng lúc càng cao trên hướng đi, những mảng rác đủ loại trôi thành dãy dài ... tin nầy được thông báo; Đó là lúc tất cả 22 người trên chiếc ghe trọng tải 6 tấn rạng rỡ vui mừng, và những gì có thể tạo nghi ngờ là người giả dạng tị nạn được nhận chìm xuống biển, trong đó có một nón cối bộ đội của một em đang nghĩa vụ cùng trốn thoát được, chiếc nón màu xanh có huy hiệu quốc huy chìm thật chậm vì nó vốn nhẹ, còn nhìn được phía sau một khoảng xa.
Khi an tâm không còn nhìn thấy chiếc nón cối nữa, ghe chong mũi hướng đất liền, bây giờ những cây trên núi có thể phân biệt được, bờ biển giăng dài về hai phía, được hiểu đây không phải là hòn đảo có dân cư lưng chừng ngoài biển khơi ... Chiếc sào liên tục thăm dò độ sâu tránh va phải đá ngầm nơi cạn.
Dãy đất bờ biển ban đầu chỉ là vệt dài ngăn giữa màu nước và cây trên bờ, giờ đây bãi cát phẳng lì với màu chói sáng, trên bờ ngôi nhà xám đen ẩn dưới tàn cây ... Dùng sào dò độ sâu để biết chắc chắn không ngập đầu, tôi cùng vài "chàng thợ máy, lái ghe" nhảy xuống, tiến lần lên bãi biển, ý định chạy vô ngôi nhà để hỏi thăm nơi nầy là đâu ... Người trong nhà hình như cũng trông thấy ghe lạ của chúng tôi, họ túa ra bãi có đến 5, 6 người "xí xô xí xào" ngôn ngữ của họ .... Tôi hỏi ngắn gọn nhưng rõ ràng và chỉ tay xuống đất: THAILAND ....MALAYSIA ?
Họ trả lời: Thailand!
Chúng tôi vừa chạy lui, vừa đưa tay vẫy chào họ, bơi nhanh ra ghe và phóng lên gấp rút ... Lui!
Đó là cuộc đổ bộ sai mục tiêu, sau 5 ngày đêm "giã từ Đất Mẹ mà đi!"
NhàQuê, July24, 2013