Hồi Khúc "CHƯA LẦN THỦY THỦ"
Hồi Khúc 9: Đêm Đầu Tiên Trên Nước Bạn
Tiếp tục đi nữa chưa đầy 5 phút, trong lúc tôi đang quan sát cái thành phố mà ban trưa chúng tôi đã nhìn thấy nhưng chưa muốn vào, thì lù lù phía sau xuất hiện một tàu sơn màu xám quân sự, theo tôi nghĩ đó là loại duyên tốc đỉnh chạy rất nhanh của biên phòng Thái ... Đúng là "Tình Báo Nhân Dân" ! Có lẽ những người chúng tôi vừa hỏi 10 phút trước đã bằng cách nào đó nhanh nhất cho Duyên Phòng Thái hay tin .
Từ sau họ dùng loa phóng thanh gọi bằng tiếng Việt: Dừng Lại! .... Khi cập hông nhau họ hỏi tiếp: Đi Đâu ...và tôi cũng thấy có anh chàng đang lật sách tra tiếng Việt (chắc là loại sách các câu hỏi thông thường bằng cả tiếng Việt và tiếng Thái chăng!) để hỏi câu kế tiếp: Có súng đạn gì không? .... Bao nhiêu người? ... Có VC không ? .... Sau một lúc chừng 10 phút họ kiểm bằng cách nhìn từ trên tàu họ xuống ..... Quả tình lúc đó tôi sợ họ kéo về Thái Lan, nơi chúng tôi không ai muốn ghé ...Đây là vùng chủ quyền cực Nam của họ ... không xa lắm có trại Songkla.
Lại may mắn họ hỏi: Có cần gì không ?... Trên ghe có mấy bà biểu xin nước uống, trong lúc tôi chỉ muốn thoát đi cho lẹ ... Nhưng họ hiểu và chuyền xuống cho chúng tôi một can loại 20 lít nước uống ... và can nước nầy sau đó chưa bao giờ dùng đến vì dòng sông ranh giới thiên nhiên của 2 quốc gia Thailand và Malaysia chỉ mất 10 phút chúng tôi đã vượt qua sau khi tàu Thái quay về ... Bây giờ thì chúng tôi trên vùng ven biển của nước thứ 3.
Khi đã chắc chắn rằng chúng tôi đang trên vùng đất Mã, ý định chúng tôi cố gắng qua khỏi thành phố trong tầm mắt, xong tìm chỗ neo đậu, nghỉ ngơi, thanh toán "mớ rượu" đem theo với những thứ "mồi" khô như lạp xưởng, tôm khô, ..., vừa thanh toán cái thứ lăng nhăng nó quấy ta, vừa tưởng thưởng công lao vất vả , ...
Nhưng đâu dễ dàng vậy được, qua ống dòm, trại lính trên bờ đông người có đến 50-70 kể cả dân gần đó túa ra biển quan sát và ra dấu kêu vô, ... Chúng tôi cố tình không nghe chạy ra xa hơn, lúc sau họ giương súng hướng chúng tôi, "Hỏng chơi thứ nầy lâu rồi, đạn đồng nhột lắm"; Thôi đành miễn cưỡng tấp vô.
Khi ghe đã ủi bãi, "Họ" ra lịnh xuống hết, "hành trang, gia tài" mạnh ai nấy giữ lần lượt lên bờ, và được dẫn tới sân trại; Bấy giờ họ mới kiểm lại đồ đạc và liệng rác các món ăn nhất là có thịt heo, sữa, bánh tét, bánh phồng thiệt là tiếc!, chỉ còn quần áo giấy tờ cá nhân mà thôi, ..... Ngồi thành vòng tròn nhỏ cho "Họ" phun thuốc vệ sinh, ....
Thiết lập danh sách xong, họ cấp bữa ăn đầu tiên gồm bánh lạt và nước trái cây hộp giấy ... Chia ra làm hai phòng Nam và Nữ riêng cạnh nhau ... Họ đã không khóa phòng như Xứ Ta ...
Tiếp đến họ thu hết giấy tờ cá nhân, hình ảnh mang theo, .... Vì thế sáng hôm sau, khi gặp tôi họ chào đúng điệu dân lính với nhau.
Nhưng điều may mắn lại đến với chúng tôi lần nữa là từ gần nửa đêm, mưa to, gió lớn, nước mưa tạt mạnh vào trong phòng ,... Nếu không vì họng súng đe dọa làm chúng tôi "đầu hàng" tấp vô bờ thì có lẽ giờ nầy ghe chúng tôi đã bị bão nhận chìm rồi
Trước khi đi ngủ, họ giao cho tôi quyển sách bằng 3 thứ tiếng: Mã, Anh, Việt nói về nhiệm vụ tiếp nhận người Tị Nạn của đồn, về kỷ luật Trại, về những việc cần phải báo, về việc chuyển tiếp. Tôi đọc trước "quyển cẩm nang ấy" và phổ biến trong nhóm chúng tôi.... Thì ra ngoài nhiệm vụ là tiền đồn biên phòng ở biên giới Thái-Mã, họ còn đã nhiều lần tiếp nhận tạm người vượt biển đến đây!
Khuya bão dứt, lạnh không ngủ được, hồn như lạc đâu đâu, hổn độn nhiều thứ vụt đến vụt lui ....
`NhàQuê Aug 05, 2013