Hồi Khúc "CHƯA LẦN THỦY THỦ"
Hồi Khúc 2: Tưởng Đâu
Những không ngờ nối tiếp không ngờ, cho đến nay phải đành tin số mạng ... vì vậy xin được nói về những chuyện bản thân đôi chút, dù biết rằng "nói về cái ta" là điều cấm kỵ!
Vốn tôi không thích di dời chỗ ở hay công việc, vậy mà phải trải qua 3 lần mà mỗi lần đều thành khúc quanh gắt trong đời và cả ba chúng liên quan chằng chịt nhau, mới nghiệt chớ!... ai mà muốn vậy!
* Đang đứng giảng bài nghe tiếng gõ cửa, nhìn ra thấy thằng bạn cũ hồi học lớp tư trường làng, giờ nó làm cái gì đó trong văn phòng quận , nó ra dấu muốn gặp ... Thì ra nó tới giao tận tay "Lịnh Gọi Nhập Ngũ" ... sở dĩ nó phải giao tận tay vì địa chỉ cư trú lúc "kiểm tra trưng binh" thì ở xã hiện đang là vùng "giải phóng" không tống đạt được, nên xã lưu vong phải trả lịnh gọi trở về quận và nó sốt sắng chuyển giao ...cái thằng bạn mắc dịch !
Thôi từ giã "các trò", thầy ra làm quan!
Nhớ lại lúc còn đi học, trong những dịp nghỉ Hè về quê "mấy ảnh" tới rủ rê đi "giải phóng" sẽ đưa đi Liên Xô học, nghe thì cũng ham mà biết có qua nổi vài ba bữa không ! Ở rừng ở hầm ớn quá ... Đi làm quan có lính hầu, có xe đi, có lương và có lậu, ...có đủ thứ khỏe hơn!
"Giã nhà đeo bức chiến bào
Thét roi cầu Vị ào ào gió thu" (Chinh Phụ Ngâm)
Chứ kỳ thực , chẳng có lý tưởng quốc gia, công sản khỉ khô gì ráo ... ở đâu theo luật đó! Thế thôi!
Con đường làm quan lại là quan võ không đơn giản chút nào, cũng sống chết trong gang tấc dù rằng suốt thời gian 3 năm trả nợ tang bồng được ở suốt một đơn vị thuộc Biệt Khu Thủ Đô sướng thấy mồ! ... Có lịnh cho về nhiệm sở cũ dạy học lại, mừng húm vậy mà ông Chỉ Huy Trưởng biểu "Cậu ở lại , tôi cho cậu đi học Sinh Ngữ Quân Đội để đi học Mỹ" ... Xin lỗi ... Lạy ông tôi về! .. Tôi nói tôi là người không ưa đi xa mà!
Nhờ có khúc quanh nầy nên được vài món lợi như biết dùng ống dòm, biết dùng la bàn, biết đọc bản đồ, ... để dùng về sau trong khúc quanh thứ 3
** Tưởng vậy là an nhàn rồi, kiếm cơm được rồi .... không đến nỗi "Một Thầy Một Cô Một Chó Cái, ". Thế cũng xong "Đời Cô Lựu".
Ông xếp mời làm "Tổng Giám Thị" .... chê liền! Hồi đi học đã không thích mấy ông bà Chằn nầy, nay lãnh chi cái chức "Cọp Rằn" coi sóc mấy ông bà chằn dưới trướng .... Chờ ít năm đứng lớp không nổi nữa sẽ kiếm chân Thư Viện đọc sách chơi, làm giàu thêm 3 bồ chữ nghĩa!
Chiến tranh đến hồi ác liệt hơn, ngay cả học trò cũng đứa theo tiếng gọi động viên, đứa thoát ly vô rừng cắc bùm hướng vô thành phố ...
Thực tình mà nói, lại thực tình nữa ... tôi không thích cái kiểu chiến tranh gì kỳ cục nầy, như mọi người cũng mong nó tàn lụi cho rồi theo cách nào cũng được ... Ước sao có vậy! Ngày đó đến thật! ...
Tù ... Quản Chế ... Đuổi Nhà ... Không Được Đi Xa Khỏi Xã Ấp, ... Con Không Được Vô Đại Học hay Chuyên Nghiệp ... Chưa từng !
Trong khúc quanh nầy tôi phải đổi chỗ ở tới 2 lần, vô Tù Cải Tạo và phải bán nhà gấp rút lấy 1 lượng vàng trong lúc khi mua, tôi làm "cầu tiêu máy" tốn 4 lượng... Không bán trong vòng 10 ngày "Họ " mượn làm văn phòng gì đó.
Thằng con thi có điểm đáng lẽ "Trường Nào Cũng Vô Được" mà rồi thành "Không Vô Được Trường Nào" ở nhà mấy năm làm Kỹ Sư tát nước mắm.
Việc không được đi học nầy, tôi đi hỏi nhiều nơi lên đến Ban Tuyển Sinh Tỉnh, Ban Tiếp Dân của Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh ... Cấp cao hơn nói "Theo Chánh Sách Thì ĐƯỢC" nhưng về cấp thấp hơn nói "KHÔNG" ...
Cuối cùng Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Huyện đưa qua bên Ban Chỉ Huy Quân Sự Huyện giải quyết và tôi được kêu vô cuộc họp có đầy đủ cấp chỉ huy quân sự huyện ngồi dọc hai bên bàn dài, vị chủ tọa ngồi cạnh ngang một đầu, tôi ở vị trí đối diện .... Tôi phải trình bày những suy nghĩ của tôi mà họ cho rằng tôi đã lên tỉnh "khiếu nại" ...
Và lý do cuối cùng vị sĩ quan có trách nhiệm nói: "Trong chiến tranh chống Mỹ cứu nước, anh đã không có đóng góp nào cho Cách Mạng, thì nay anh đừng đòi quyền lợi!"
Hết ý! Đó là chuyện lòng vòng "có giấy của tuyển sinh gọi đi học mà địa phương không cắt hộ khẩu"
Không còn đường nào lựa chọn nữa! .... Quanh gắt
*** 11 năm, phải, đúng 11 năm qua bao nhiêu chuyện tôi chịu đựng được vì tôi không muốn chút nào việc bỏ nước ra đi ... nhiều chuyến đi trót lọt mà trước đó họ có ngỏ ý "mời" tôi ... Giờ cùng đường, đúng là đường cùng chỉ còn cách đó, ... vì vậy khi người bạn rủ, tôi ừ liền
Mọi chuyện chuẩn bị chu đáo về độ vững chắc của ghe thuyền, máy Nhật mới tinh, về trang bị bản đồ, hải bàn, ống dòm, xăng dầu, thực phẩm, nước uống thật hoàn hảo kể cả đường đi phải thao dượt mấy lần cho những chốt những đồn trạm quen mặt .
Chúng tôi lên đường và chúng tôi đã đến
Sau nầy một số người có cả đương quyền cũng công nhận là Tôi Nên Đi
Thế mới biết! Tưởng đâu sẽ được mãi mãi sống chốn quê hương
NhàQuê May 18, 2013