Đoản Rời: Tạp Khúc HÀNH HƯƠNG 66
Hồi chưa có sự đi lại chánh thức giữa VN và Mỹ, tức mọi hy vọng về sự trở về thăm cố hương tắt lịm ... Như phần đông người Việt khác, nhất là vùng ít người Việt cư ngụ như nơi tôi định cư ... Thuở mà món canh chua được nấu bằng chanh và không có mảy may loại rau nêm nào ... Thử tưởng tượng trong hoàn cảnh như thế thì sự thèm nhớ những món ăn quê nhà đến nhường nào.
Tôi thường kể lại thời gian đầu gian khổ lúc mới định cư mà không có chút nào hổ thẹn hay giấu diếm như phần đông khác chỉ khoe khoang về sang trọng và giấu nhẹm những điều có khi "thiếu đạo đức" như quịt không trả lại tiền vay không lãi mua vé máy bay đi định cư, để Cao Ủy Tị Nạn của LHQ dung số tiền hoàn trả đó cho lớp người mới vay. Như làm chui tay nọ, lảnh trợ cấp xã hội tay kia mà người Mỹ gọi là "Làm Dưới Gầm Bàn, Work Under Table) lại cho là hay là giỏi ...
Tôi kể về thời cuối tuần đi chợ vác bao gạo trên vai, tay xách bịch rau cải, thịt tôm lội bì bõm trong tuyết, phải để tạm lên đầu gối nghỉ lấy sức đi tiếp ...
Hầu như người tới trước hàng chục năm không có ai bày vẽ hướng dẫn việc học hành hay hướng dẫn về công ăn việc làm lương thiện gì cả mà chỉ xúi những điều gian lận .
Vì vậy 3 cha con tôi rất tự hào về những gì chúng tôi có được cho đến ngày hôm nay đều do tự mình tạo được.
Ngày đó hoài vọng khi tôi qua đời, gia đình chỉ cần đơn giản một con gà luộc để giỗ tôi là đủ! Ngày nay, qua thực tế và pha trộn văn hóa của nhiều dân tộc sống chung thì hoài vọng ấy đã lạc hậu ... Có nghĩa sau nầy là nhục thân tôi sẽ hỏa táng và không giỗ quảy gì hết khi đã là cát bụi!
Do đã bãi bỏ cấm vận nên nhiều món tươi sống đã được nhập vào Mỹ ..., những món tưởng chừng không bao giờ gặp lại đã có mặt khắp mọi nơi có người Việt, người Á Đông sinh sống từ rau tươi, bông, trái cho đến cua, nghêu, xò, cá lóc, cá kèo, lươn còn sống ... đủ cả ... Đồng "Đô La" có sức mạnh riêng của nó!
Tuy nhiên về giá cả thì rất cao so với nơi gốc, tỷ như buổi tiệc trong gia đình hôm họp mặt trước ngày chúng tôi lên đường trở qua Mỹ có những món: Cua gạch son rang me, xò huyết rang mỡ, cháo gà, ca ri, tôm luộc cuộn bánh tráng mà chỉ tốn vài chục bạc bằng giá vài tô phở ở New York.
Tất cả gian khổ, thiếu thốn, nhớ nhung đó được đổi lại là sự tự do dù rằng chúng tôi chỉ là loại công dân Mỹ bằng giấy chứng nhận ...
Nhiều khi "gác tay lên trán" Ủa lạ nầy sao mà ở đâu mình cũng là công dân hạng thứ vậy cà!
NhàQuê Mar03, 2013