Đoản Rời: Tạp Khúc HÀNH HƯƠNG 67
Họp Mặt Cựu Đồng Nghiệp và Chs/Trung Học Ba Tri
Trong những năm gần đây, tôi gặp trở ngại bản thân là hay xúc động khi đọc hoặc phát biểu có khi nghẹn lời đến rưng rưng ... khác hẳn khi xưa tôi từng nhiều lần làm xướng ngôn các buổi lễ lớn, đứng "ăn nói" nhiều tiệc tùng cưới hỏi ở VN và ở Mỹ ... không ngoa là những hình thức MC các chương trình ca nhạc hiện nay có thể nói đi sau tôi có đến vài ba năm ... Người quen, bạn bè cho rằng tôi có tài hùng biện, họ dùng tiếng Tây là éloquant (không biết chữ nầy viết vậy đúng không!)
Buổi chiều hôm ấy, đứng lên nói vài lời trong buỗi tiệc các em học sinh cũ của chúng tôi khoản đãi mừng gặp lại .... Tôi thật sự cảm động nghẹn lời nói đứt khoảng ...
Không cảm động làm sao được khi mà tôi ngỡ do thời gian đã xóa mờ dĩ vãng làm thầy dạy học của tôi, bất chợt các em tìm mời ban sáng, tôi hiểu là các em đã rỉ tai nhau, sắp xếp trước ... Khi mà bạn cựu đồng nghiệp tôi đọc tặng thơ bạn sáng tác ... Khi mà nhiều em đang sinh sống ở những nơi xa xôi tìm về ... Khi mà vài người phải về lại trong đêm mà đường xa hàng mấy chục cây số ... và nhiều cái "khi mà" nữa.
Vì những "khi mà" ấy, tôi đã không từ chối cụng ly không phân biệt loại rượu các em mời ... do vậy mà tôi trong trạng thái dật dờ say rượu, như bịnh trong mấy ngày liên tiếp tới tận về đến Mỹ
Trí nhớ tôi khá tốt, tôi nhớ đúng tên họ từng em khi gặp gỡ, thăm hỏi hoàn cảnh từng em ... nhiều em đã có cháu nội ngoại như chúng tôi, nói chung các em đều thành đạt trong lãnh vực của mình ... Chúc mừng các em!
Chuyến về thăm cố hương của chúng tôi từ gia đình, họ hàng, bè bạn và các em học sinh ngày xưa đã cho chúng tôi một dấu ấn mà thời gian có lặng lờ đi qua cuộc đời đi nữa cũng không phai mờ trong ký ức chúng tôi.