Đoản Rời: Tạp Khúc HÀNH HƯƠNG 44
Thời chiến tranh tỉnh Bình Thuận hẹp hơn vì có thêm tỉnh Bình Tuy cũng vốn là một phần của Phan Thiết cắt ra ... Nói Bình Thuận trong giới bình dân có khi không biết nó ở đâu, nhưng nói Phan Thiết thì hầu hết ai cũng biết ... Phan Thiết là thủ phủ của tỉnh Bình Thuận.
Phan Thiết nổi tiếng từ lâu, chánh là thương hiệu nước mắm ... Nước mắm đựng trong các tỉn (tỉnh ??, hũ, chỉnh ??) đủ cỡ bằng sành hàn kín nắp đậy còn ràng rịt cẩn thận đã có mặt ở các tiệm tạp hóa vùng quê tôi từ hồi nào lúc tôi còn rất nhỏ, lúc còn đứng nhìn kẹo bòn bon đủ màu đựng trong keo thủy tinh mà thèm thuồng ...Sau nầy còn thêm nước mắm Phú Quốc chứa trong các bình lớn thủy tinh trong suốt .... tất cả có trước khi quê ven biển của tôi có được nước mắm sản xuất tại địa phương ... Tôi nghĩ các lò nước mắm sau nầy đều học hỏi kỹ thuật, phương thức từ Phan Thiết ... Vùng tôi cũng có nhiều người xa quê ra đó lập nghiệp ....
Một mặt nào đó, phải nói rằng xã quê tôi và quê ngoại tôi mang ơn Phan Thiết về kỹ thuật làm ruộng muối, làm ra muối hột, "Viên Kim Cương Mặn" ấy đã góp phần thay đổi cuộc sống bao người trong đó có tôi ... Xin đời đời nhớ ơn!
Sau nầy Bình Thuận còn được hiểu biết nhiều hơn nhờ những người con của địa phương nầy làm rạng danh cho xứ sở của họ qua thi nhạc ... bên cạnh các sản phẩm cá tôm hải sản của tỉnh ven biển ...
Hồi học môn địa lý tiểu học tôi còn nhớ Phan Thiết thuộc về Trung Kỳ (Cực Nam Trung Kỳ) khi mà Việt Nam thời Pháp thuộc chia ra làm 3 kỳ hay 3 miền: Nam Kỳ, Trung Kỳ và Bắc Kỳ mà lớn lên chúng tôi hay đùa là người Việt gốc giá sống, gốc ớt và gốc rau muống ... Và cận đại thì Bình Thuận được xem như "nhập tịch" vùng Đông Nam Bộ.
Chúng tôi đến Phan Thiết vào buổi trưa, xe vừa qua cầu bắt ngang sông Cà Ty, nhìn thấy tháp cung cấp nước (Château d'eau) được giới thiệu mà tôi nghe loáng thoáng giống tên của một trong ba ông Hoàng xứ Lào một ông thân Tây Phương, một ông Trung Lập, một ông thân Cộng thời những năm 1960 (Không biết tôi có nghe lầm chăng ?), hay là ông Hoàng đó là người vẽ kiểu tháp nước nầy .... Xe đưa đến cơ sở sản xuất hàng mỹ nghệ của những thanh thiếu niên khuyết tật ... trước khi đến nhà hàng ăn trưa .... Bữa ăn hình như không lưu lại cho tôi cái gì đáng nhớ kể cả tên của nhà hàng ! Tới Phan Thiết mà không thưởng thức món gỏi cá mai là điều thiếu sót lớn!
Nhưng điểm chánh chúng tôi đến là Mũi Né về phía Bắc của Phan Thiết độ mươi cây số, một nơi hoang sơ một cô Lọ Lem bỗng nhiên một ngày đẹp trời trở thành nàng Công Chúa kiêu sa nhờ những bàn tay phù phép biến hóa Mũi Né trở thành khu du lịch với những resort ... những khách sạn 4-5 sao (Lèo)
Nhà hàng Cây Bàng đứng vị trí cửa ngõ dẫn vào khu resort, các khách sạn đủ loại kiến trúc liên tiếp nhau ... có lẽ đủ hạng bậc, lúc bấy giờ đoàn người trong xe chia làm hai nhóm, chúng tôi thuộc nhóm chọn khách sạn 4 sao khi mua vé ... chỉ có 3 cặp gồm 2 cặp vợ chồng trẻ một từ California, USA, một từ Melbourne, Australia và 2 chúng tôi được đưa đến nhận phòng ở khách sạn Bamboo xa bên trong ... Hình như các khách sạn đều có khu vực bãi biển riêng theo đường ranh đất kéo thẳng ra hướng khơi, tới tận "đường lưỡi bò" ?!?! .

(Phòng lễ tân khách sạn Bamboo)
Phục vụ đưa hành lý đến tận phòng, nói là phòng chứ thực ra nhà lợp tranh riêng rẻ cách nhà khác bằng một khu vườn hoặc liền vách riêng sân vườn tùy theo thế đất .... Tôi cười thầm là tự nhiên ở đô thị không chịu đi tìm nhà tranh mà không biết lỡ mưa có dột như ở Lăng Cô như chuyến đi Huế không .... Bên ngoài thì như vậy nhưng bên trong tiện nghi theo đẳng cấp của nó.
Lại ngủ trưa ...

Chương trình buổi chiều bắt đầu bằng đi tắm khoáng, tắm bùn về hướng trên cao ... Món nầy không được chúng tôi hoan nghinh, nên khi tới nơi chúng tôi lưu lại căn-tin uống nước và bia lai rai chờ và tiện thời gian trống đọc tin thời sự ... và tình hình BenTreHome


Vậy mà cũng mất mấy giờ ... sau đó chúng tôi đến đồi cát vàng, những đồi nầy vào mùa gió biển, hình dáng đồi bị thay đổi từng ngày, gió mang cát từ chỗ nọ đến chỗ kia ... Vụ nầy tôi không lạ vì vốn là người quê miền biển
Nhà hàng dùng cơm chiều ở ngay bên kia đường đối diện với các đồi màu gạch đó ... Hai bữa cơm trưa và chiều hình như không ngon miệng

Trong nội vi khách sạn, dọc theo các lối đi lát gạch trồng nhiều cây lá, có thứ ra hoa lạ ... gần như các khách sạn nào ngày nay cũng có hồ bơi

Đêm đó chúng tôi không có đi xa hơn ở ngoài khu vực dân cư để thưởng thức các loại hải sản tươi, vì Tư Lịnh tôi ngán ngại về an ninh, an toàn
Bữa điểm tâm buffet sáng của khách sạn trong ngôi nhà sát và nhìn ra biển lại ngon tuyệt ... hầu hết khách trông lịch sự ... da trắng muốn chiếm đa số
Sau điểm tâm, tôi thay đồ ngắn tắm biển ... biển ở đây trong xanh, không sâu lắm, có nhiều lượn sóng thích thú! Khoảng 90 phút sau, trở về phòng tắm lại nước ngọt và thu dọn chuẩn bị di chuyển
10:30 chúng tôi nhờ dịch vụ tới mang hành lý và trả phòng cùng thanh toán các phát sinh trong thời gian lưu ngụ ... chúng tôi đến địa điểm mới .
NhàQuê Dec 13, 2012