Thứ Tư, 4 tháng 8, 2010

Đoản Rời: VIÊN SỎI

Những "ngôi trường xưa Em học"

Đoản Rời: Viên Sỏi

Tôi rời Ninh Hòa, quê hương các bạn, nơi có đủ núi non, sông ngòi, ruộng đồng và biển cả. Nơi đó xóm làng đồng ruộng làm tôi đỡ nhớ quê xa, nhưng núi non đem mây xuống thấp như gần, tôi dễ buồn hơn.

Tôi mong ngày về Nam, nên lần từ giã quê hương các bạn lòng tôi mừng, không giống như các bạn lúc khăn gói rời xa. Chắc ai cũng có lần xao động như thế!

Từ khi còn đi học, ao ước khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi nơi nầy, nơi nọ khi có dịp. Thế mà tôi đã bỏ nhiều cơ hội trong thời gian lưu ngụ nơi quê hương các bạn. Tôi đã không biết Vạn Giã, Vạn Ninh, Thành Diên Khánh, Suối Nước Nóng.

Xa hơn như Ban Mê Thuột phía Tây, Tuy Hòa phía Bắc, Cam Ranh Ba Ngòi phía Nam. Những nơi ấy bạn tôi có đến trong thời gian bốn tháng quân trường, tôi thì không. Họ về kể lại làm tôi ấm ách khi tôi hỏi Ðèo Cả cao thế nào, bị chúng trả lời: Ðã nói là Cả thì phải biết nó như thế nào rồi!

Nhủ thầm thôi để sau nầy! Cái sau nầy tôi chờ đợi, nuôi dưỡng khác xa cái sau nầy tôi nhận được, nên ước muốn đi đó đi đây cơ hồ không thực hiện được.

Ngày nay có dịp đi nhiều nơi, nhưng tôi biết rằng những nơi tôi ao ước ngày nào, giờ chỉ là phấn son. Cái hồn nhiên mộc mạc tôi yêu, ước muốn một lần được gặp đã vĩnh viễn của quá khứ. Cái háo hức ngày xưa thôi giờ để lại con cháu tôi mấy dịp chúng về thăm đất Tổ. Thế cũng đủ!

Khi đến nơi nào hay rời xa tôi đều mang về theo một vật kỷ niệm, vật kỷ niệm có khi cũng tức cười, vì đó là tờ thực đơn của nơi tôi đã ghé ăn.

Không phải chỉ có kẻ phàm phu như tôi mới có cái thú sưu tập vật kỷ niệm xem ra tầm thường như vậy. Ngay đến những tài tử, minh tinh, ca nhạc sĩ nổi tiếng khi được mời lên AirForce One, mấy vị nầy cũng đã xếp mấy tờ napkin có in huy hiệu cho vào túi làm kỷ niệm.

Xét ra từ quân tử chí ư thứ dân cũng vậy thôi!

Nhà tôi thỉnh thoảng phàn nàn tìm thấy trong túi tôi mấy vỏ sò vỏ ốc.

Theo thói quen đó, tôi cúi xuống nhặt viên sỏi nhỏ còn ấm quê hương Ninh Hòa các bạn, viên sỏi có thể không phải từ trong lòng đất nơi đó, nhưng nó đã hiện diện ở đây trước tôi.
Nó đã chứng kiến hôm qua, chúng tôi quỳ xuống dâng lời thề cùng sông núi:

Tuyệt Ðối Trung Thành Với Tổ Quốc Việt Nam! Xin Thề!

NhàQuê Dec 04, 2005


Nếu Lại Có Lần

Tôi thuộc tên Ninh Hòa quê bạn
Con Sông Dinh, Xóm Rượu, Đường Luồng
Thành phiên bản in đầy trí tưởng
Một mai kia có dịp đến cùng
Sẽ rất quen không gì bỡ ngỡ

Nơi ngã ba bồi hồi tưởng nhớ
Bốn mươi năm dấu tích đổi thay
Lần đầu tiên dừng lại nơi đây
Thêm thiện cảm ghi lòng từ đó
Giữ trong sâu bước mỗi dần xa

Rời Bùng Binh bóng chiều đã ngả
Màu núi lam càng lúc một gần
Mười bánh xe dừng hẳn vòng lăn
Tôi đứng giữa núi rừng Dục Mỹ
Bao nhiêu mới bắt đầu từ đấy

Chuyện kể ấy về xa xưa lắm
Chứ bây giờ tôi khách hành hương
Về nhìn lại dấu chân xuống núi
Trả chiếc gùi nay đã rách bương
Chỉ viên sỏi vẫn còn nguyên dạng

Mấy tảng đá dưới lòng suối cạn
Đấm vai nhau cười khách đứng nhìn
Chưa nhận ra hai bên cứ ngó
Cây cầu xưa chứng kiến lặng thinh
Tóc tôi bạc mà rong vẫn vậy

Hồi tưởng nhớ từng viên đá ấy
Dáng ai ngồi giặt giũ khoan thai
Nước từ nguồn miệt mài xuôi chảy
Như tôi xa biền biệt năm dài
Nay trở lại chung quanh đều lạ

Từ trên cầu tay buông hòn đá
Trả về lòng viên sỏi tôi vay
Đã đi theo gần suốt đời nầy
Cùng lạc bước theo dòng nghiệt ngã
Gợn sóng tăng như đã vẫy tay

Tôi còn muốn ghé thêm nhiều chỗ
Từng hàng dương vẫy gió đong đưa
Hương cà phê và làn khói quyện
Đưa tôi về cổ tích giăng mưa
Cài áo che … lạnh từ hướng núi

Sắp rời xa tôi gắng gượng cười
Chia tay nhé đã là phút cuối
Kỷ niệm xưa nầy dịp ghé thăm
Đỉnh núi cao cũng dường xúc cảm
Nhạt nhòa mây qua đó tần ngần



NhàQuê