Mơ cũng ...sướng !!!
Trời đất quay cuồng mộng chắp bay
Giã từ hạ giới lên tiên say
Rượu đào ngoc nữ mừng lưu khách
Cảnh tục thân phàm muốn thoát thai
Suối hát chim ca thanh thản trí
Oanh đưa mật rót dịu êm tai
Ví dầu nếu được cho ta... thử
Bay bổng thần hồn quên đắng cay...
Trúc Giang
Phá Thành Sầu
Một xị cầm chưn, chấp cánh bay
Giận ai biểu "tốp" nói ta say
Coi kìa nét ngọc xinh hơn mộng
Nhìn đó dáng hoa đẹp thoát thai
Tửu lượng Lưu Linh chưa tráng mép
Thị phi đàm tiếu bỏ ngoài tai
"Dô" chung giải nghễ chừng choàng tỉnh
À ! Rượu phỉnh lừa khi đắng cay
NhàQuê
XXXXX
Mộng buồn...trăng hẹn...xa xôi
Giọt nắng chiều rơi xuống mái tây
Một mình lặng ngắm dáng mai gầy
Gió qua lả tã cành hoa nhỏ
Buồn lịm như chìm giữa sóng say
Mòn mõi chờ ai chiều lại chiều
Chất chồng thương nhớ ngập tim yêu
Chạnh lòng khi thấy chim về liệng
Chiều tắt dần đêm quá tịch liêu
Sâu thẳm lòng em lên tiếng gọi
Không gian im lắng ...lạnh bờ vai
Xa đưa văng vẳng lời âu yếm
Mà bóng người xa mãi dặm dài
Buồn quá... làm sao mĩm miệng cười
Để tô gương mặt vẻ hồng tươi
Long lanh ánh mắt lên màu biếc
Chỉ thấy âm thầm ngấn lệ rơi
Mỗi tháng một lần trăng tỏa sáng
Trà thơm thoang thoảng gió đưa mời
Anh sang gieo lại vần thơ mới
Khơi bếp lửa hồng mộng có đôi?
TrúcGiang
Bài Họa Vận
Rã tan ước vọng chốn trời Tây
Hứa hẹn theo nhau lụn héo gầy
Thương quá em chờ nơi phố nhỏ
Tiếc bao ta lạc giữa cuồng say
Bao lâu rồi hởi, sáng trưa chiều
Chôn nhớ khép buồn liệm dấu yêu
Đơn lẻ trách sao chim biếng liệng
Rã rời tiếng hót nhuốm cô liêu
Ta đâu mê hoặc lời mời gọi
Vất gánh làm người đặt xuống vai.
Thất chí buồn riêng xui thế yếm
Nhìn quanh ngó quất đường còn dài
Nếu khi lạc mất tiếng nhau cười
Hỏi kiếm tìm đâu lại nét tươi
Dẫu ở chốn nầy non nước biếc
Vẫn lòng nghe nặng giọt sầu rơi
Một ngày tưởng tượng vừa bừng sáng
Ta chẳng cần chi tiếng mọc mời
Nhặt góp tàn phai thành chút mới
Có hai, chờ sánh bước song đôi
NhàQuê
XXXXX
Đọc Xuôi: Mộng chiều mơ
Tơ mành dõi nắng ánh dương tà
Mờ dấu hiện đâu bóng thước tha
Xóa trắng mây chiều giăng lớp lớp
Mơ hương mộng ngát tỏa hoa hoa
Nhớ thương đau quặng lòng chua xót
Lờ lửng bóng dâng sầu thủy hà
Nhớ tưởng vương mang hồn lạnh buốt
Thơ tâm bến đổ ghé về ta
HM
Đọc Ngược: Mơ chiều mộng
Tà dương ánh nắng dõi mành tơ
Tha thước bóng đâu hiện dấu mờ
Lớp lớp giăng chiều mây trắng xóa
Hoa hoa mộng tỏa ngát hương mơ
Xót chua lòng quặng đau thương nhớ
Hà thủy sầu dâng bóng lửng lờ
Buốt lạnh hồn mang vương tưởng nhớ
Ta về ghé đổ bến tâm thơ
HM
Tơ mành dõi nắng ánh dương tà
Mờ dấu hiện đâu bóng thước tha
Xóa trắng mây chiều giăng lớp lớp
Mơ hương mộng ngát tỏa hoa hoa
Nhớ thương đau quặng lòng chua xót
Lờ lửng bóng dâng sầu thủy hà
Nhớ tưởng vương mang hồn lạnh buốt
Thơ tâm bến đổ ghé về ta
HM
Đọc Ngược: Mơ chiều mộng
Tà dương ánh nắng dõi mành tơ
Tha thước bóng đâu hiện dấu mờ
Lớp lớp giăng chiều mây trắng xóa
Hoa hoa mộng tỏa ngát hương mơ
Xót chua lòng quặng đau thương nhớ
Hà thủy sầu dâng bóng lửng lờ
Buốt lạnh hồn mang vương tưởng nhớ
Ta về ghé đổ bến tâm thơ
HM
Đọc Xuôi: Chiều mộng mơ
Thơ tâm bến đổ ghé về ta
Lờ lửng bóng dâng sầu thủy hà
Xóa trắng mây chiều giăng lớp lớp
Mơ hương tỏa ngát mộng hoa hoa
Nhớ thương đau quặng lòng chua xót
Mờ dấu hiện đâu bóng thước tha
Nhớ tưởng vương mang hồn lạnh buốt
Tơ mành dõi nắng ánh dương tà
Đọc Ngược: Mơ mộng chiều
Ta về ghé đổ bến tâm thơ
Hà thủy sầu dâng bóng lửng lờ
Lớp lớp giăng chiều mây trắng xóa
Hoa hoa mộng ngát tỏa hương mơ
Xót chua lòng quặng đau thương nhớ
Tha thước bóng đâu hiện dấu mờ
Buốt lạnh hồn mang vương tưởnh nhớ
Tà dương ánh nắng dõi mành tơ
HM
XXXXX
Bài Xướng: Trường xưa lối về
Nhìn mái trường xưa bỗng nghẹn lời
Năm mươi năm thắm thoát vèo trôi
Thầy Cô tản lạc về muôn hướng
Bè bạn ngược xuôi khắp mọi nơi
Lối cũ thềm xưa trông quạnh quẻ
Thăng trầm hưng phế thấy bồi hồi
Đồng môn sót lại dăm ba đứa
Đầu đã bạc phơ dáng rã rời
Nguyễn Tấn Phát
Mỹ Tho 5 tháng 10 năm 2006
(Ghi lại nỗi cảm xúc khi về thăm lại trường xưa)
Bài Họa: Ảnh Trường Xưa
Từ tim chảy xuống giấy thành lời
Năm tháng theo nhau mãi lặng trôi
Dưới mái trường nầy mài chí hướng
Từ vòm trời đó soãi muôn nơi
Nhìn hình rộn rã bao nhung nhớ
Ngắm ảnh trào dâng mấy tưởng hồi
Đóng mở đến nay năm thập kỷ
Hồn tôi giấu lại trước khi rời
NhàQuê
Nhìn mái trường xưa bỗng nghẹn lời
Năm mươi năm thắm thoát vèo trôi
Thầy Cô tản lạc về muôn hướng
Bè bạn ngược xuôi khắp mọi nơi
Lối cũ thềm xưa trông quạnh quẻ
Thăng trầm hưng phế thấy bồi hồi
Đồng môn sót lại dăm ba đứa
Đầu đã bạc phơ dáng rã rời
Nguyễn Tấn Phát
Mỹ Tho 5 tháng 10 năm 2006
(Ghi lại nỗi cảm xúc khi về thăm lại trường xưa)
Bài Họa: Ảnh Trường Xưa
Từ tim chảy xuống giấy thành lời
Năm tháng theo nhau mãi lặng trôi
Dưới mái trường nầy mài chí hướng
Từ vòm trời đó soãi muôn nơi
Nhìn hình rộn rã bao nhung nhớ
Ngắm ảnh trào dâng mấy tưởng hồi
Đóng mở đến nay năm thập kỷ
Hồn tôi giấu lại trước khi rời
NhàQuê
Thơ Vui
Bài Xướng: Gà Sắp Đẻ
(Bài Họa vui từ Trường Xưa Lối Về/NguyễnTấnPhát)
Thư gởi mấy hôm chớ trả lời
Thời gian toa rập chậm đùa trôi
Nhấp nha nhấp nhỏm trông nhiều hướng
Chạy tới chạy lui hỏi khắp nơi
Phải biết đền linh cầu một quẻ
Thử thời miếu hiển khấn ba hồi
Chợt hôm Nhỏ đến cùng hai đứa
Trả lại rồi đi, muốn rụng rời
NhàQuê
Bài Họa: Cánh bèo trôi
Vội đến rồi đi chẳng một lời
Dù rằng hạnh ngộ cánh bèo trôi
Người mang hạnh phúc về phương đó
Kẻ gánh thương sầu gởi lại nơi
Luyến nhớ làm chi thêm thảm não
Buồn đau lắm thế khó sinh hồi
Thôi thì nhắm mắt mà quên hết
Ðược vậy lòng yên sớm tách rời
Lâm Tiểu Trúc
Bài Họa: A !! thư nè?
Thư gởi hôm kia? khiến trễ lời ?
Dây treo lỏng lẻo gởi không trôi
Đường mây xẹt lửa tiêu không vận
Lối gió đổi chiều quậy khắp nơi
Lo quá thư « meo » tìm tứ hướng
Thì ra thùng rác chứa bao hồi
Thơ vui, xướng họa nằm trong đó
Sếp thủ khoái thôi?đỡ mỏi rời
Xuân Linh
Bài Họa: Hẹn đi, ở
Đã biểu người ta chớ trả lời
Mà còn thấp thỏm đợi chờ trôi
Con gà cù tác tìm muôn hướng
Thím vịt ổ lò kiếm mọi nơi
Hãy nhớ câu thơ Hồ Dzếnh (*) bảo
Đừng quên bát cú Xuân Hương (**) hồi
Sau còn trách cứ người ta nữa
Đã đến rồi đi, muốn rã rời
Gia Linh
(*) Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé H.Dzếnh
(**) Đi thì cững dỡ, ở không xong XH
XXXXX
HOA DẠI
Em thích trồng Hoa Dại
Loại hoa mọc ngoài đồng
Không có ai chăm sóc
Đẹp mộc mạc vô ngần.
Hoa chen trong đám cỏ
Lẫn với lá xanh tươi
Đủ sắc màu rực rỡ
Mời gọi hồn trẻ thơ.
Ánh nắng về lấp lánh
Theo gío thoảng lay lay
Hoa cười nương theo nắng
Rồi chiều về hoa tan.
Chẳng ai thèm chưng dọn
Trên mâm cơm phòng khách
Hay thanh tân tiệc tùng
Nhưng em yêu Hoa Dại .
Có hương thơm của Đất
Cùng với ánh mắt ai
Lén bên rào nhìn trộm
Nhà ngói Đỏ khang trang
Áo lụa ai thấp thoáng
Da trắng tóc Mây bay
BÊN HÀNG RÀO BÔNG BỤP.
BàGiàNhàQuê CôEm66
Hoa "Bông Bụp" nở nhà ai đỏ thắm
Bên hàng rào hai đứa đứng nhìn chung
Anh nhón hái em nhìn trông mắt đợi
Hái được rồi hai mắt ngó bâng khuâng.
Mỗi khi gặp lại loài hoa ấy
Lệ hoen mi em chợt nhớ hôm nào
Anh nhìn em ngầm như thầm hỏi
Hái được hoa làng em có mừng không?
Anh đâu biết lòng em gái nhỏ
Sợ anh đau em đứng chịu phần
Bên gốc gai nhường lối để anh qua
Bởi em biết anh thường khi chăm sóc
Em gái ngây ngô phận thật thà.
Em không biết anh nghĩ gì lúc ấy
Bên hàng rào hai đứa đứng nhìn chung
Một nơi xa cách biệt trùng trùng
Em đã thấy hồn mình chút ấm
BÔNG BỤP lay lay đỏ rực lòng.
BàGiàNhàQuê CôEm66
XXXXX
Bài Xướng: MỘT LỜI CHO EM
Nếu với tay lên, nhặt mống trời
Ví như làm được, tặng em thôi.
Sớt chia nét đẹp thiên hồng ấy
Sáng sáng em vui, khỏi chán đời.
Nếu dựng giữa trời ngọn núi cao
Cho em tìm được thú tiêu dao
Tâm hồn khuất nẻo nơi thinh lặng
Chốn ấy riêng em, khoá động đào.
Nếu giúp cho em khỏi muộn phiền
Xin em trút hết những truân chuyên
Để anh gom lại mang ra biển
Đổ xuống, chìm sâu mọi nỗi niềm.
Mơ ước của anh có quá vời?
Sức người có hạn, cũng đành thôi .
Nhưng xin em nhớ (điều anh biết) :
Nguyện mãi bên em suốt một đời ...
Man Ho
Bài Họa: Nào dám mơ?
Nào dám mơ xa chuyện vá trời
Chỉ mong gởi tặng đóa hồng thôi
Sắc hoa giữ được màu xinh xắn
Nét đẹp làm tươi suốt cuộc đời
Nào dám mơ gì chuyện vói cao
Mong em vui thú khúc đồng dao
Tâm hồn trải rộng chiều thanh thản
Nhịp điệu tràn lan khỏi trúc đào
Nào dám ghi thêm chữ muộn phiền
Cho người hứng chịu lắm truân chuyên
Anh gom tất cả thành mây khói
Rồi trút cho vơi những nỗi niềm
Nào dám mơ chi mộng tuyệt vời
Chỉ mong giữ lại ảnh hình thôi
Dầu cho lưu lạc trong sương gió
Còn chút dư hương lúc cuối đời
Gia Linh
Bài Họa: Đôi lời cho anh
Em biết rằng anh xạo quá trời
Nói ra toàn nếu, ví, mà thôi
Thiên hồng tự điển tra không có
Bánh vẽ, tình vờ, chán mớ đời
Em ghét cô đơn trên núi cao
Giữa đời có lắm thú tiêu dao
Tại sao anh bắt em thinh lặng
Bao thú thanh cao ngoài động đào!
Cuộc sống vui sao, tránh muộn phiền
Tại sao tự chuốc lấy truân chuyên?
Cửa nầy đóng lại, cửa kia mở (1)
Ôm giữ làm chi một nỗi niềm
Thực tế đâu cần chuyện quá vời
Yêu em vượt cản trở đi thôi
Để rồi sống thực, chớ không nguyện
Sống thực bên em đến cuối đời
Phùng Văn Hạnh
(1) when a door closed, another door opens, but we so often look so long and so regretfully upon the closed door, that we do not see the ones which open to us (Alexander Graham Bill)
Bài Họa: Xin được Tạ Ơn
(Họa bài thơ Một lời cho Em)
Nguyên Hà Vũ
Xin được Tạ Ơn với đất trời
Lưu tình viễn xứ, bấy nhiêu thôi
Đất hiền chim đậu dù xa xứ
Trái ngọt xanh tươi rạng rỡ đời .
Xin Tạ Ơn cùng đấng tối cao
Bao câu chúc tụng tựa ca dao
Bình an lạc nghiệp vui chung hưởng
Hạnh phúc tuổi thơ ửng má đào .
Xin Tạ Ơn ai, chẳng lụy phiền
Từ đây dứt sạch nợ truân chuyên
Cơm no, áo ấm đời tươi sáng
Tâm sự gần xa cạn nỗi niềm .
Xin Tạ Cao Xanh quá nửa vời
Đàn chim Lạc Việt đến đây thôi
Nhờ ơn mưa nắng cùng năm tháng
Nhân "Lễ Tạ Ơn" để tiếng đời .
Nguyên Hà Vũ
(Kỷ niệm lễ Tạ Ơn 23-11-2006)
Bài Họa: SƯỚNG NHẤT ĐỜI
Dừng bước phương xa cảm tạ trời ,
Đất lành chim đậu thỏa lòng thôi ,
Khiêm nhường chẳng luận câu khôn dại ,
Ăn ở sao cho hợp với đời .
Danh lợi đâu màng thấp với cao ,
Tránh xa cuộc sống chốn gươm dao ,
Một lòng hướng thiện vì nhân nghĩa ,
Bốn biển anh em vẫn máu đào .
Quẳng gánh ưu tư, tránh muộn phiền ,
Trò đời danh lợi lắm truân chuyên ,
Giữ mình thanh bạch tâm luôn sáng ,
Niệm Phật từ bi hướng một niềm . (*)
Tri kỷ , tri âm, quả tuyệt vời ,
Cùng nhau xướng họa mãi không thôi ,
Hồn thơ gởi gắm tình lai láng ,
Vọng Nguyệt ngâm nga sướng nhất đời.
Nguyễn Thành Tài
(*) Niềm Tin
Bài Họa: TẤT CẢ CHỈ LÀ ẢO ẢNH THÔI
(Họa bài Một lời cho em)
Nguyễn Tấn Bi
Tiếng thét nào vang đến tận trời
Nổi đau nát vụn đề rồi thôi
Từ đây câm nín không còn nói
Chân dãm lê đi những bước đời
Khát vọng muôn đời chất ngất cao
Cỏi nào diu dặt tiếng tiêu dao
Xa vòng khổ lụy, thôi phiền muộn
Cho kiếp phong sương với má đào
Phủi sạch phù hoa tránh luỵ phiền
Tóc tơ gì nữa hẹn nhân duyên
Làm sao cát bụi vui đài các
Phảng phất dâu đây những nổi niềm
Dõi mãt bâng khuâng lặng trông vời
Quay lưng từ đó để rồi thôi
Mím môi ngậm tiếng hờn chua xót
Tất cả phù hoa ảo ảnh đời
Nguyễn tấn Bi
Bài Họa: Đụng nhằm thứ thiệt
Họa bài ?Một lời cho em?của anh Mẫn Hồ
Chiều nay hoang vắng cả khung trời
Tất cả còn đây tiếc nuối thôi
Em đến rồi đi như ảo ảnh
Nỗi đau tôi chất hết xe đời
Dù biết rằng tôi đã với cao
Đi tìm bến mộng sắc hơn dao
Lâu đài tình ái xây trên cát
Nên trái tim côi rướm máu đào
Biết yêu là biết gánh ưu phiền
Người đẹp sao mà chẳng chính chuyên
Già trẻ cở nào em cũng hốt
Riêng tôi cay đắng cả muôn niềm
Chuyện xưa nghe đã quá xa vời
Hờn ghét mà chi cũng thế thôi
Tâm trí từ nay xin lắng động
Ngao du thơ phú lãng quên đời
Toronto Nov. 24, 2006
Nguyên Trần
Bài Họa: Ném ưu tư?
Ở tận nơi nao cũng có Trời
Quê người dừng bước phẳng hồn thôi
Tâm tư yên ổn hoàng hôn xuống
Trà ấm tinh sương ngẫm cuộc đời
Vật chất luyến hoài, phận dẫu cao
Cũng là hư ảo cõi chao dao
Tưởng mơ huệ thiện lòng thêm lắng
Thư thả đường tơ, mộng chớ đào
Gắng ném ưu tư, xếp giận phiền
Yêu danh, mến lợi lắm truân chuyên
Ấm no là phúc cầu như thế
Ngắm cảnh thiên nhiên hưởng thắm niềm
Lòng hiểu lòng nhau thiệt tuyệt vời
Trí lành lắm kẻ mến yêu thôi
Lời thơ gợi cảm tình thêm đậm
Nhặt cánh từ bi lý thiện đời
Xuân Linh
Bài Họa: Kết mộng đan mơ
Canh khuya đôi bóng ngắm sao trời
Nguyện ước duyên mình đẹp mãi thôi
Vằng vặc trăng thu soi diệu ảo
Hương yêu thoảng nhẹ ngát ru đời
Vẹn giữ ân tình tận đỉnh cao
Bên nhau thoải mái gót tiêu dao
Trời mây rộng trải du sơn thủy
Sóng đẩy thuyền trôi lạc động đào
Hạnh phúc triền miên thoát não phiền
Trần gian dứt bỏ cảnh truân chuyên
Nhàn di thanh thản vui thân ái
Bút họa vần thơ tỏ nỗi niềm
Kết mộng đan mơ đẹp tuyệt vời
Muôn lời âu yếm chẳng ngừng thôi
Trao nhau ánh mắt bờ môi thắm
Dạ đắm tình say suốt cuộc đời
Lam Vân
Bài Họa: Tản Mạn Thơ
Duyên thơ nối nhịp bốn phương trời
Do ý điệu vần cảm mến thôi
Người trước tiêu pha theo cách ấy
Ta giờ tận hưởng ngẫm vui đời
Làm sao bì được giữa thanh cao
Võ luyện văn ôn hề chẳng dao
Vun tưới miệt mài trong tĩnh lặng
Quả non xin đặt nép nhung đào
Lắm khi dồn dập những ưu phiền
Ta cậy thuyền thơ giúp chở chuyên
Tất cả ngỗn ngang qua sóng biển
Nói sao cho hết biết bao niềm
Nghiệm ra cũng chẳng quá xa vời
Xúc cảm nâng lên cung bậc thôi
Vốn dĩ ấy điều ai cũng biết
Máu thơ mỗi một đã bao đời
NhàQuê
XXXXX
Bài Xướng: Hương Vị rượu đầu mùa
Huỳnh Ngọc Diêu
Trưa nay thanh thản bước vào bar
Nhắm chút Beaujolais để gọi là
Xứ người tục lệ nên tôn trọng
Quê cũ thâm tình đã cách xa
Rượu người nhớ lại hương men cũ
Quê nhà hồi tưởng nếp than ta
Chút rượu đầu mùa bao thương nhớ
Thấy được niềm vi đỡ nhớ nhà.
Huỳnh Ngọc Diêu
Bài Họa: ĐÂU ĐÂY MỘT THOÁNG HỜN ÊM ẤM
Họa bài Hương vị rựơu đầu nùa của Huỳnh ngọc Diêu
Nguyễn tấn Bi
Lâu lắm chưa lần bước tới bar
Kề bên son phấn chút duyên là
Rượu nồng hừng hực đưa môi nhấp
Má tựa vai kề lắm xót xa
Anh mắt chỉ là duyên thiên hạ
Môi cười nào phải nợ tình ta
Đâu đây một thoáng hờn êm ấm
Lòng chạnh bâng khuâng nổi nhớ nhà
Nguyễn tấn Bi
Bài Họa: Từng Hớp Nuốt Xuôi
Rượu ngon chẳng nệ quán hay bar
Gặp bạn muôn chung cũng chỉ là
Vị chát ngọt tình thêm thắm đậm
Hương say ngát y?mãi vương xa
Trước sau tuy cách âu cùng á
Sớm muộn đâu phiền bác với ta
Từng hớp nuốt xuôi sầu vạn cô?
Một làn mây khuất nước non nhà
Bùi Tiến
11-2006
Bài Họa: Chối từ Rượu ngọt .
Nguyên Hà Vũ
Bốn cũng không, đừng nói đến bar
Rượu ngon chẳng uống, huống chi là
Bạn bè mời nhậu, xin từ chối
Đình đám rượu chè, quyết lánh xa
Thiếu rượu nhưng đâu nào thiếu bạn
Tình thơ vẫn đến với riêng ta
Vui ngâm xướng họa, lòng thanh thản
Âu Mỹ dẫu xa, vẫn một nhà .
Nguyên Hà Vũ
Bài Họa: Uống rượu tìm quên trong quá khứ
(Họa bài Hương vị rượu đầu mùa của HND)
Theo bạn mỗi lần bước tới bar
Mua vui vài cốc cứ như là
Để quên năm tháng dài vô vị
Tìm nhớ hương tình đậm nẻo xa
Con dại đợi chờ thuyền chủ đó
Vợ hiền cất giữ ảnh hình ta
Không nghe tiếng hạc loang inh ỏi
Hãy nghĩ suy thêm đất nước nhà
Gia Linh
Bài Họa: Ðộc ẩm
(họa bài Hương vị rượu đầu mùa -Huỳnh Ngọc Diêu)
Mấy chục năm trời bỏ snack bar
Cà phê rượu chát ngó lơ là
Hoa niên thuở trước tràn xuân mộng
Tuổi hạc gần kề cận chẳng xa
Chén rót cay nồng không bạn hữu
Ly đầy vị đắng chỉ mình ta
Bồ đào mỹ tửu hương men thắm
Sưởi ấm chiều thu chạnh nhớ nhà
Lam Vân
Bài Họa Vui: Vừa Nhậu Vừa Đấu
Nhậu nhà không đã kéo ra bar
Hỏi khác gì hôn, thưa đó là
Xả láng đâu cần chi thận trọng
Mút mùa bất kể chuyện cao xa
Vẽ vời hoa lá ngày xưa cũ
Mắm muối chế pha thuở đó ta,
Vắng lớp một hôm bao kẻ nhớ:
Bởi ông cứ mượn tập về nhà
NhàQuê
Nhậu bar
Chồng em thù tạc thích vào bar
Nhấm nháp băm ba chút gọi là
Các đấng quập râu thân tứ đại
Mấy nàng ma nữ dáng chim sa
Đàn ông chí mén vui bè bạn
Thục đức đàn bà trọn phận ta
Chàng phải biết điều tròn bổn phận
Lãnh lương đúng tháng nhớ về nhà
H.H
XXXXX
Thơ Vui
Bài Xướng: Ngất ngưỡng
Cuối tuần mưa gió lá vàng bay
Rượu ấm môi mềm ngất ngưỡng say
Giã biệt nàng thơ vào cõi mộng
Lăn càn tiếu sĩ nhập thiên thai
Phì phò nhạc điệu rền vang mép
Hít hắt âm hòa nhịp điếc tai
Bổng tiếng ai kêu hồn chợt tỉnh
Bần thần cặp mắt vẫn còn cay
Lâm Tiểu Trúc
Bài Họa: Muốn mơ
Mơ tiên hồn bướm chập chờn bay
Dong ruỗi nô đùa giấc mộng say
Tưởng gặp nàng thơ nơi nhập cảnh
Hay dìu cung nữ chốn thiên thai
Nào ngờ gió rít ngoài hiên cửa
Lại ngỡ thì thầm sát lổ tai
Mấy lúc hòa âm vui nhịp điệu
Giật mình thức tỉnh thấy cay cay.
Gia Linh
Bài Họa: Mơ cũng ...sướng !!!
Trời đất quay cuồng mộng chắp bay
Giã từ hạ giới lên tiên say
Rượu đào ngoc nữ mừng lưu khách
Cảnh tục thân phàm muốn thoát thai
Suối hát chim ca thanh thản trí
Oanh đưa mật rót dịu êm tai
Ví dầu nếu được cho ta... thử
Bay bổng thần hồn quên đắng cay...
Trúc Giang
Bài Họa: Phá Thành Sầu
Một xị cầm chưn, chấp cánh bay
Giận ai biểu "tốp" nói ta say
Coi kìa nét ngọc xinh hơn mộng
Nhìn đó dáng hoa đẹp thoát thai
Tửu lượng Lưu Linh chưa tráng mép
Thị phi đàm tiếu bỏ ngoài tai
"Dô" chung giải nghễ chừng choàng tỉnh
À ! Rượu phỉnh lừa khi đắng cay
NhàQuê
Bài Xướng: Ngất ngưỡng
Cuối tuần mưa gió lá vàng bay
Rượu ấm môi mềm ngất ngưỡng say
Giã biệt nàng thơ vào cõi mộng
Lăn càn tiếu sĩ nhập thiên thai
Phì phò nhạc điệu rền vang mép
Hít hắt âm hòa nhịp điếc tai
Bổng tiếng ai kêu hồn chợt tỉnh
Bần thần cặp mắt vẫn còn cay
Lâm Tiểu Trúc
Bài Họa: Muốn mơ
Mơ tiên hồn bướm chập chờn bay
Dong ruỗi nô đùa giấc mộng say
Tưởng gặp nàng thơ nơi nhập cảnh
Hay dìu cung nữ chốn thiên thai
Nào ngờ gió rít ngoài hiên cửa
Lại ngỡ thì thầm sát lổ tai
Mấy lúc hòa âm vui nhịp điệu
Giật mình thức tỉnh thấy cay cay.
Gia Linh
Bài Họa: Mơ cũng ...sướng !!!
Trời đất quay cuồng mộng chắp bay
Giã từ hạ giới lên tiên say
Rượu đào ngoc nữ mừng lưu khách
Cảnh tục thân phàm muốn thoát thai
Suối hát chim ca thanh thản trí
Oanh đưa mật rót dịu êm tai
Ví dầu nếu được cho ta... thử
Bay bổng thần hồn quên đắng cay...
Trúc Giang
Bài Họa: Phá Thành Sầu
Một xị cầm chưn, chấp cánh bay
Giận ai biểu "tốp" nói ta say
Coi kìa nét ngọc xinh hơn mộng
Nhìn đó dáng hoa đẹp thoát thai
Tửu lượng Lưu Linh chưa tráng mép
Thị phi đàm tiếu bỏ ngoài tai
"Dô" chung giải nghễ chừng choàng tỉnh
À ! Rượu phỉnh lừa khi đắng cay
NhàQuê
Ta cứ say
Một xị giải sầu lơ lưởng bay
Mềm môi tữu lượng vẫn chưa say
Trời khuya rượu quý buồn xa lánh
Độc ẫm canh trường khổ thoát thai
Đàm tiếu thế nhân không nghĩ tới
Thị phi thiên hạ bỏ ngoài tai
Thiên bồng chưa chắc vui như thế
Ngất ngưởng thành tiên hạ giới say
H.H
XXXXX
Thơ Vui
Bài Xướng: Lò Bánh
Dời nhà về cạnh bên lò bánh
Sớm tối nhìn qua thấy rộn ràng
Mát mắt mâm khuôn chùi bóng dợn
Nóng hơ lò bếp hực hừng than
Bánh Mè tròn ũm nhìn đà khoái
Trắng bốc Bánh In trông mịn màng
Đường bột quếch nhồi nên bánh ngọt
Nhờ khuôn từng cái giống y chang!
NhàQuê
Bài Họa: Thòm Thèm ...
Ngủ trưa thức dậy thèm ăn bánh
Một miếng ngon thơm mặt rỡ ràng
Nhấp tách cà phê hương đậm đặc
Nhâm ly lão tửu sánh màu than
Chìm cơn mộng ái say tâm dạ
Lắng giấc mơ hoa dịu não màng
Tiết lạnh tàn thu trời xám ngắt
Quên ngày tháng hạ nắng chang chang !!
Lâm Tiểu Trúc
Bài Họa: Hèn chi....
Ngọt ngon thơm phức bay...mời mọc
Hại bác Nhà Quê ...ốm rõ ràng
Kẹo dẽo đưa hương lòng đã thích
Bánh dòn thấm vị bếp bừng than
Lỡ mê sắc trắng ...hui không sợ
Trót khoái tiên nâu. ... ngũm chẳng màng
Chầu trước Diêm đình trăm tử tội
Lão nào lão nấy tướng ...y chang !!!!
Trúc Giang
Bài Họa: Tiệm bánh
Tui ngồi lâu lắm mơ ngào ngọt
Mờ ảo mần thơ chẳng rõ ràng
Nào thấy bếp hầm nung rực lửa
Lại ngồi đầu tưởng thổi hồng than
Chỉ nhìn tròn méo kê tiêu biểu
Còn nếm vị thơm khéo mịn màng
Nhồi bột quanh năm thành lực sĩ
Quen tay cứ thế giống in chang
Xuân Linh
Bài Họa: Bánh tráng
Khen thay con tạo những vầng trăng
Tròn trịa mềm ngon thật rõ ràng
Tay trắng lướt qua trên vĩ hấp
Mặt hồng thoáng ửng cạnh lò than
Người đem mơ mộng vào hương ảo
Kẻ tráng thơm ngon với mịn màng
Chờ ánh tà huy cầm bánh nguyệt
Quên đi ngày tháng nắng chang chang
Gia Linh
XXXXX
Bài Xướng: TÂM SỰ TỪ THỨC
Nàng chốn thiên thai khuất chín tầng
Thân ta phàm tục số gian truân
Lối mòn, lạc bước vào tiên cảnh
Nẻo vắng , vui chơi lánh cỏi trần
Bèo nước tao phùng , duyên thoát tục
Ân tình hội ngộ, kiếp trầm luân
Hợp tan, tan hợp, đời dâu biển
Ta tục nàng tiên khó mãi gần
Nguyễn Tấn Bi
Bài Họa: Tín hiệu để gặp nhau
Như thể mây xa cách vạn tầng
Bốn mươi năm ấy chọn gian truân
Gương mặt ngày xưa bao thay đổi
Dấu hiệu nhìn nhau giữa bụi trần
Ta chống gậy tre đầu bịt bạc
Em với ô trầu dò chữ luân
Chắc ăn nhờ nhắc thêm thằng cháu
Có phải ai kia đã đến gần. ?
Huỳnh Ngọc Diêu
Bài Họa: Thiện, ác
Đất trời mưa gió đếm bao tầng?
Không sắc trên đời nghiệp xác truân
Hậu Nghệ phàm phu cung kiếm vận
Hằng Nga thục nữ chốn dương trần
Đâu là hạnh phúc đời yên ổn?
Rồi đến Quãng Hàn lối chuyển luân
Người ngắm mây bay, người biển thẳm
Nàng mơ một bóng, vọng sao gần
Xuân Linh
Bài Họa: Không mơ tiên cảnh
Cuộc đời gió thoảng dẫu cao tầng
Cũng chẳng khi nào được chuyển truân
Đâu phải người tiên vào động cảnh
Chắc gì kẻ tục vướng hồng trần
Đừng mong hội ngộ nơi vườn mộng
Chẳng muốn tương phùng chốn giản luân
Nếu hợp lương duyên nơi chin biển
Thì lo gì đến chuyện xa gần
Gia Linh
Bài Họa: Xa Vẫn Thấy Gần
Chốn ấy, ngàn mây líp mấy tầng
Cớ sao than thở phận gian truân
Mơ chi vào chốn bồng lai ấy
Ước vọng trả xong sạch bụi trần
Đuốc sáng tâm từ tròn hạnh đạo
Anh minh lạc hỉ chuyển xa luân
Câu thơ xướng họa cùng thi hữu
Âu Mỹ dù xa, vẫn thấy gần .
Nguyên Hà Vũ
Bài Họa: Phù sinh một kiếp
Lối cũ đường xưa cỏ kết tầng
Chuổi ngày viễn xứ lắm gian truân
Quê hương bỏ lại đời cơ cực
Ðất khách vùi chôn kiếp tục trần
Quá khứ từng đêm vờn mộng mị
Tương lai năm tháng giữa trầm luân
Thu tàn bạc tóc da mồi đốm
Ảo ảnh phù sinh hiện đến gần
Lam Vân
Bài Họa: Thương cho Thúy Kiều
Xin hỏi cao xanh ngự chín tầng
Sao Kiều bạc mệnh, số đa truân
Thanh lâu nhiều bận, thân ô uế
Tự vẫn bao phen, kiếp lụy trần
Trao lại ân tình, tròn thệ hứa
Bán mình hiếu đạo, vẹn thường luân
Hi sinh, đức hạnh, sao đầy đọa
Mới biết trời xa, đất lại gần
Phùng Văn Hạnh
Bài Họa: Tâm Sự Giáng Hương
Tiên cảnh dù xa khuất mấy tầng
Mẫu đơn một nhánh cũng chiên truân
Duyên đưa lạc bước mà xa tục
Phận đẩy lưu tâm lại xuống trần
Thiếp ở những an phần lạc đạo
Chàng về hầu thỏa chí kinh luân
Gìn lòng cho vững khi tan hợp
Cực Lạc, Nam Thiên thấy cũng gần
Bùi Tiến
Bài Họa: Trần Thế Vui Hơn
Trần thế thiên đường cách mấy tầng
Tìm lên nghe nói lắm chuyên truân
Biếng tu khó nỗi về thiên cảnh
Nhát tịnh dễ gì thoát nợ trần
Ở trễn đâu vui bằng cõi tục
Dưới nầy thích mấy chốn nhân luân
Tìm tiên còn khổ hơn qua biển
Ở lại ta em chắc chắn gần
NhàQuê
><><><><><><><><><
Từ Thức gặp tiên
Từ Thức gặp tiên
Ngày xưa, vào đời Trần, niên hiệu Quang Thái (1388-1398) có chàng thư sinh ở đất Hóa Châu tên Từ Thức, giữ chức huyện Tiên Du, thuộc tỉnh Bắc Ninh ngày nay.
Cạnh huyện đường có ngôi chùa danh tiếng, trước sân chùa có một gốc mẫu đơn quý lạ. Hàng năm đến kỳ nở hoa, người ta mở hội tưng bừng, trai gái các nơi tấp nập kéo nhau đến dự hội thưởng hoa.
Năm Bính Tỵ, vào khoảng tháng hai, người ta thấy có một cô gái tuyệt sắc trạc lối mười lăm, mười sáu tuổi đến dự hội. Nàng ít tô điểm phấn son song làn da mặt hết sức mịn màng, tươi thắm.
Để ngắm hoa được gần hơn, nàng vin một cành hoa xuống, không ngờ mẫu đơn dòn gãy dưới tay. Người giữ hoa trông thấy liền bắt nàng trói vào gốc cây. Đến xế chiều cũng không thấy có ai đến chuộc cứu nàng. Từ Thức nhân đi qua, nghe câu chuyện, động lòng thương người đẹp, bèn cởi áo cừu đang mặc đưa cho nhà chùa để bồi thường. Cô gái được thả ra ngập ngừng cảm ơn Từ Thức rồi đi về một phía mất hút.
Từ đó Từ Thức càng được dân tình mến trọng là một vị quan hiền đức. Nhưng Từ Thức vốn thích bầu rượu, túi thơ, cây đàn hơn là chồng giấy tờ ở công đường, mải mê theo cảnh đẹp trời mây mà bỏ bê cả việc quan. Cấp trên gởi tờ khiển trách, bảo rằng ông cụ thân sinh trước kia là một vị quan đại thần, lẽ nào chàng không nối được nghiệp nhà mà giữ nổi chức tri huyện? Từ Thức thở than: "Lẽ nào chỉ vì một vài đấu thóc mà ta đành dìm thân trong chốn lợi danh! Sao bằng với một chiếc thuyền con, ta thoát khỏi vòng cương tỏa. Nước biếc non xanh sẽ không bao giờ phụ ta"!
Rồi chàng trả ấn từ quan, lui về vùng núi non ở huyện Tống Sơn. Mang theo bầu rượu, cây đàn, chàng đi du ngoạn khắp mọi chốn danh lam thắng cảnh. Gặp nơi đẹp đẽ chàng dừng chân uống rượu, làm thơ. Vết chân, câu thơ của chàng ghi dấu ở nhiều nơi, núi Chích Trợ, động Lục Vân, nguồn sông Lễ, bờ Kênh Nga.
Một hôm, chàng tới cửa Thần Phù, trông ra ngoài biển thấy một lớp mây năm sắc kết thành đóa hoa sen. Chàng ngồi thuyền đến nơi, gặp nhiều núi non kỳ dị. Từ Thức lo ngại bảo người chèo thuyền:
"Ta đã đi khắp miền đông nam, biết rõ cả vùng này, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến những núi non kỳ tú kia. Có lẽ đây là non Tiên đưa đến, hay núi Thần dời lại, không thì làm sao ta chẳng hề thấy bao giờ"?
Rồi sai buộc thuyền, lên bờ. Đi được vài bước thấy sừng sững trước mặt một sườn đá cao nghìn trượng, Từ Thức thở ra: "Không có cánh làm sao mà vượt qua được"? Rồi chàng lấy bút viết lên thành đá một bài thơ.
Đang lúc mải mê ngắm cảnh, chàng bỗng thấy sườn đá mở ra một cửa hang động rộng chừng một trượng. Chàng vén áo lần vào. Vừa đi được vài bước thì cửa hang tự khép lại, chàng chìm trong bóng tối không còn biết đâu lối ra. Chàng liều chết sờ theo lớp rêu trên đá mà đi, theo một lối quanh co, được một quãng thì đường hầm dần dần mở rộng. Ra khỏi bóng tối, mắt chàng chói ngợp vì ánh sáng rực rỡ, sửng sốt vì mây muôn màu sắc bao phủ các đền đài giát bằng châu ngọc giữa cảnh vườn đầy hoa quý lạ, hương thơm khác thường.
Từ Thức còn đang ngây ngất, tưởng mình đang mơ, thì bỗng vẳng có tiếng cười trong trẻo ở sau lưng, chàng ngoảnh lại thấy hai cô gái áo xanh đang khúc khích bảo nhau:
"Kìa, chú rể mới nhà ta đã đến"!
Rồi hai nàng bỏ đi. Một lát sau trở ra bảo: "Phu nhân chúng tôi cho mời chàng vào". Từ Thức theo. Đi qua một quãng sân, hai bên tường thêu dệt gấm hoa, đến một lớp cửa son, chàng thấy treo ở trên lầu cao hai bức hoành phi chữ vàng: "Quỳnh Hư chi điện và Giao Quang chi các".
Trong cung điện, một bà tiên mặc áo trắng đang ngồi trên giường thất bảo. Bà tiên mời Từ Thức ngồi lên ghế bên cạnh rồi bảo:
"Chàng vốn say mê cảnh lạ, bấy lâu đã thỏa chí bình sinh ngao du đó đây, chàng có biết nơi này là đâu không"?
Từ Thức đáp:
"Tôi là một thư sinh sống ẩn dật ở huyện Tống Sơn, ngao du với một chiếc thuyền con ở giữa trời biển. Tôi không được biết là chốn này có lầu hồng, điện biếc. Lòng tôi đây còn nhiễm đầy trần tục, không hiểu biết được đây là chốn nào, xin phu nhân vui lòng dạy cho kẻ thư sinh được thấu rõ".
Bà tiên nói:
"Phải, chàng làm sao mà biết được chốn này. Đây là hang thứ sáu trong ba mươi sáu động Phù Lai. Nơi này biển bao bọc chung quanh, lơ lửng không chạm đất, cũng như núi La Phù theo chiều gió mưa mà tan hợp, như núi Bồng Lai mọc trên ngọn sóng. Ta đây là Ngụy phu nhân, tiên chủ núi Nam Nhạc. Vì thấy chàng có đức nên mới cho mời đến"!
Nói rồi bà tiên đưa mắt ra lệnh cho các tiên nữ đứng hầu. Một nàng áo xanh đưa từ trong ra một tiên nữ trẻ tuổi. Từ Thức liếc nhìn thì nhận ra người đã làm gẫy cành mẫu đơn trong Hội Thưởng Hoa. Bà tiên trỏ thiếu nữ mà nói với Từ Thức:
"Em nó là con gái ta, tên gọi Giáng Hương. Ngày trước nó gặp nạn trong Hội Thưởng Hoa, được chàng cứu thoát. Lòng em nó vẫn không quên. Ta muốn cho nó kết duyên với chàng để đền ơn đó".
Rồi bà tiên ra lệnh cử hành hôn lễ ngay đêm hôm ấy, dưới ánh đèn mỡ phụng, trên chiếu thêu rồng. Hôm sau, chư tiên ở khắp nơi đến mừng đôi tân nhân. Kẻ mặc lụa từ phương bắc cỡi rồng xanh đến, kẻ mặc tơ từ phương nam cỡi ly vàng đến, kẻ ngồi xe ngọc, kẻ đi xe mây... Các tiên tụ họp trên gác điện Giao Quang rèm ngọc, sáo vàng.
Khi Kim Tiên đến, tất cả chư tiên đều xuống điện rước lên ngồi ở trên ngai pha lê bày chính giữa. Chư tiên vừa ngồi xuống, tiếng nhạc trời văng vẳng trỗi lên. Đủ các thứ rượu quý đượm hương ngào ngạt rót dâng ra.
Tiên nương mặc áo lụa nói:
"Chúng ta dạo chơi trong vùng này đã gần tám mươi ngàn năm, biển phía nam đã ba lần biến đổi. Giờ đây chú rể không sợ thay đổi đời sống, từ xa đến đây để lấy vợ. Tôi nghĩ là chú rể sẽ không hối tiếc đời cũ và sẽ không còn nói là trên đời này không có Tiên"!
Kim Đồng, Ngọc Nữ sắp thành nhiều hàng dài bắt đầu múa. Ngụy phu nhân chủ động đứng ra mời tiệc. Giáng Hương rót rượu đưa đến tay chư tiên.
Nàng tiên trẻ tuổi mặc tơ cười nói:
"Cô dâu chúng ta hôm nay thịt da như mỡ đọng, không còn gầy như trước nữa. Người ta thường nói là con gái thượng giới không có chồng. Tôi không còn có thể tin như vậy nữa"!
Ngụy phu nhân nói:
"Tôi nghe nói người ta có thể gặp Tiên song khó mà tìm đến. Những cuộc gặp gỡ hiếm có, nhiệm mầu, thời nào cũng thấy: tỉ như vết tích đền Bạc Hậu, núi Cao Đường, dấu chân ở Lạc Phố, đồi ngọc Giang Phi, nàng Lộc Ngọc lấy Tiên Sử, Vân Tiêu gặp Thái Loan, Lan Hương và Trương Thạc. Nếu ta chế giễu cuộc hôn nhân này, thì những việc trước kia cũng hóa ra đáng cười lắm ru!".
Tất cả chư tiên đều cười, trừ ra nàng tiên áo lụa nói bằng một giọng kém vui:
"Cô dâu trẻ chúng ta đã thành thân tốt đẹp rồi. Nhưng khi tin kẻ tiên kết hôn với người tục xuống đến trần, trên Thiên Đình sẽ không khỏi có kẻ mỉa mai chúng ta. Chư tiên thượng giới phải gánh chịu lấy thành quả này. Tôi e rằng chúng ta không tránh khỏi tiếng tăm đó"!
Kim Tiên liền nói:
"Tôi ở Thiên Đình, chưa bao giờ đặt chân xuống ở bể trần, thế mà có kẻ xấu miệng đã nói rằng thiên tiên dâng rượu cho vua Chu, chim xanh đem tin đến cho vua Hán. Chính chúng tôi cũng phải chịu lấy những lời lẽ phạm thượng của người đời. Thế làm sao chư tiên tránh khỏi được lời vu khống kia? Tân lang đang ở đây, chúng ta không nên tranh luận với nhau điều ấy để làm buồn lòng chàng làm gì".
Chư tiên lại cười lên vui vẻ. Đến khi mặt trời ngả về tây, các tiên mới chia tay ra về. Còn lại một mình, Từ Thức cười bảo Giáng Hương:
"Ở thượng giới, tình yêu cũng đưa đến việc lứa đôi. Cho nên Chức Nữ
mới lấy Ngưu Lang, Thượng Nguyên theo Phong Trác ở dưới trần, Tăng Nhu viết ra thiên Chu Tần, Quần Ngọc làm bài thơ Hoàng Lãng. Hoàn cảnh tuy mỗi nơi có khác, song tình yêu ở đâu cũng giống nhau. Từ ngàn đời nay, bao giờ cũng thế. Bây giờ tất cả chư tiên đi rồi, sao không khí chung quanh đôi ta lại lạnh lẽo, buồn bã thế này. Có phải vì tình yêu không phát sinh ra ở lòng em, hay là em cố cầm giữ lại?"
Giáng Hương buồn rầu đáp:
"Các chị đều đã đắc đạo, có tên ở Hoàng Điện, thường lui tới Hồng Môn, sống ở chốn thanh khiết, vui chơi trong cõi cực tịnh, lòng không vương vấn dục tình. Còn em đây chưa sạch khỏi thất tình. Dấu vết còn ở nơi Thúy Điện, vấn vương duyên nợ trần ai. Thân em tuy ở điện ngọc nhưng lòng em còn dính bụi trần. Đừng đem em mà so sánh với các chư tiên khác!"
Từ Thức nói:
"Nếu thế thì em cũng không xa cách anh lắm"!
Cả hai đều phá lên cười.
Ngày tháng kế tiếp nhau trong khoái lạc thần tiên.
Một sáng, Từ Thức thấy hoa sen nở, hồ ngọc đã thay đổi màu xanh, thấm thoát thế mà đã qua một năm rồi.
Những đêm gió thổi lạnh lùng, những sáng sương sa nặng hạt, những tối trăng rọi qua song, có khi Từ Thức không làm sao nhắm được mắt. Một nỗi buồn tràn ngập tâm hồn, thức tỉnh chàng dậy.
Một hôm, trông ra xa thấy một con thuyền, chàng trỏ tay bảo Giáng Hương:
"Anh từ miền xa xôi kia tới đây, chân trời mờ mịt, sóng biển muôn trùng, không biết rõ nhà anh ở nơi nào!"
Một lát chàng lại nói:
"Khi đi, anh còn có mẹ, bạn bè ở dưới kia. Lòng trần chưa rũ sạch, anh muốn nhìn lại quê hương. Em hãy hiểu cho lòng anh, để cho anh trở về thăm nhà ít lâu. Không biết em nghĩ sao?"
Giáng Hương buồn bã không thốt nên lời. Từ Thức nói tiếp:
"Để cho anh đi dăm hôm, một tháng gặp lại các bạn, xếp đặt công việc nhà, rồi anh sẽ trở lại sống bên em mãi mãi cho đến già ở chốn Bạch Vân".
Giáng Hương khóc nói:
"Em không muốn lấy tình vợ chồng để ngăn anh đừng trở lại quê nhà. Em chỉ sợ rằng đời sống thế gian quá nhỏ hẹp, ánh sáng mặt trời quá vắn vỏi, anh sẽ không còn tìm thấy sân vườn xưa trong cảnh cũ nữa đâu!"
Nàng báo tin cho mẹ hay, Ngụy phu nhân thở dài bảo:
"Ta không ngờ con người ấy lại còn vương vấn tục lụy đến thế!"
Rồi cho sắm sửa một chiếc xe mây để đưa Từ Thức đi. Giáng Hương trao cho chồng một phong thư viết trên giấy lụa, dặn dò:
"Sau này khi xem đến bức thư, anh hãy nhớ đến em"!
Rồi hai người gạt nước mắt chia tay. Trong nháy mắt Từ Thức đã đặt chân xuống mặt đất.
Nhưng tất cả đều đã hoàn toàn đổi thay. Nhà cửa, người làng không còn là những người quen cũ nữa. Chỉ có các tảng đá bên bờ suối vẫn phủ rêu xanh như xưa.
Hỏi đến những người già cả trong làng xem có biết người tên Từ Thức không, mọi người đều nói:
"Hồi chúng tôi còn bé, có nghe nói là ông cố ba đời chúng tôi mang tên đó. Ông ấy đi lạc vào núi đã tám chục năm nay. Từ đó đến nay chúng tôi đã trải qua ba đời vua".
Từ Thức cảm thấy lòng buồn thấm thía, muốn trở lại thượng giới, song chiếc xe mây đã biến thành chim loan bay mất về trời. Chàng mở phong thư ra đọc: "Trong mây kết duyên loan phụng, mối tình đôi ta đã dứt! Làm sao tìm lại non Tiên trên biển cả? Chúng ta khó gặp được nhau lần nữa", mới biết là Giáng Hương đã gởi chàng những lời vĩnh biệt.
Sau đó, Từ Thức khoác áo lông, đội nón nhẹ, một mình đi vào núi Hoành Sơn, không thấy trở về nữa .
Dĩ Vãng Rồi Sao
Vừa mới đây thôi em nói cười
Bỗng cơn bão dữ cuốn phăng trôi
Bao lâu vun vén giờ tiêu sạch
Dài ngắn dựng xây mất hết rồi
Có thấy cõi lòng đang bật khóc
Như dường hồn phách lạc chơi vơi
Biết còn sâu thẳm nào gìn giữ
Chút đẹp về nhau đến cuối đời
NhàQuê, Dec 17, 2006
QUOTE
Ngoan
Giữa bao la bỗng tên ai nhấp nháy
Lau kiếng mấy lần phải Nhỏ đó không
Lần nhớ tan trường ôm cập đi rong
Vậy là Nhỏ bước vào yêu rồi đấy
Chắc tại Nhỏ không vô tình nhìn lại
Sau lưng mình có một kẻ lặng theo
Có mỗi trái tim và tấm áo nghèo
Đã rắp leo dốc tình cao chất ngất
Sao Nhỏ không vờ đánh rơi cúi nhặt
Như cố tình chờ ai bước lên ngang
Biết đâu chừng ngày bất chợt dịu dàng
Đôi dòng chép gọn gàng cài trong sách
Viết tên ai đến...... lần vừa ý nhất
Manh giấy đơn sơ thay lòng chân thật
Có nói được cùng biết Nhỏ nghe không!
Bà Tiên khấn chẳng mở lòng thử bận
Mĩm cho lần dù chỉ một lần thôi
Nên chi Nhỏ vẫn hồn nhiên theo lối
Kẻ theo sau cứ ruột rối tơi bời
Đêm cứ dài ngày vẫn cứ chơi vơi
Một kẻ ngóng một người đâu hẹn tới
Lại dặn lòng cứ phong Nhỏ lên ngôi
Một ngày Hè đem nắng về rộn rã
Cuối mảnh quê hiền xa thật là xa
Nhỏ lần đầu theo ai về miền lạ
Có Tiên gầy nheo mắt ngó ra sân
Hai đứa nắm tay dường chạy dù gần
Má ơi chúng con đã về nè Má
Như con thưa cùng với Má có lần
Nhỏ...Nhỏ rày con nhà mình Má nhé
Nhỏ bẽn lẽn giọng hồ như khe khẽ
Xin Má mở lòng nhận... nhận con nhe!
Bà Tiên hiền lay vai thon nhè nhẹ
Con bé nầy coi ngộ lại ngoan ghê!
Nhỏ ôm Má hình có người ôm Nhỏ
Đôi mắt rõ vui ửng hồng lên má
Chớp nhanh cùng lớp lớp sóng ngân nga
Anh nầy ghét ghê chừng Má cười cà
Nhà ai như vừa đón đứa dâu xa
Và hôm ấy khói lam lên mái lá
Có ai cùng phụ Nhỏ bửa đơn sơ
Vẫn món canh rau xưa giờ Má chịu
Sao nghe chừng dìu dịu những hương hoa
Thực cùng mộng nào nẩy mầm kết lá
Chút gợn buồn thôi thế hóa ra hay
Cám ơn thời gian đã không đi mãi
Hơn bốn mươi năm chẳng lần gặp lại
Nhắc tên ra còn như mới thuở nào
Niềm vui ngọt ngào tiếp tiếp theo nhau
Trong sâu thẩm có chút gì dành để.
NhàQuê
XXXXX
Trần Thế Vui Hơn
Trần thế thiên đường cách mấy tầng
Tìm lên nghe nói lắm chuyên truân
Biếng tu khó nỗi về thiên cảnh
Nhát tịnh dễ gì thoát nợ trần
Ở trễn đâu vui bằng cõi tục
Dưới nầy thích mấy chốn nhân luân
Tìm tiên còn khổ hơn qua biển
Ở lại ta em chắc chắn gần
NhàQuê
Hoa hậu trần gian
Thiên nữ màn che ở mấy tầng ?!
Mỗi lần thấy mặt thật gian truân
Giáng Hương rời khỏi nơi tiên cảnh?
Tuyệt thế giờ đây đã xuống trần ?
Người đẹp tuyết hoa đều uất nghẹn
Giai nhân mộng mị cõi nhân luân
Thước tha yểu điệu ôi đài các
Hoa hậu trần gian lúc lại gần
H.H
XXXXX
Thơ Vui
Bài Xướng: Tịt ngòi
Sương mù giăng nhẹ phủ vườn cây
Chúa nhật không ai để quấy rầy
Kiếm vận thơ vui đùa bạn hữu
Tìm lời tiếu ngạo ghẹo sư thầy
Văn chương lạnh ngắt chờ hâm nóng
Thi phú nhẽo nhèo chửa cứng ngây
Ðợi mãi trưa trời ... thôi gởi đại
Cười chơi khoan khoái tiếng vang đầy
Lâm Tiểu Trúc
Bà Họa: Úiiii... cha uiiii...
Mưa bão tơi bời gãy hết cây
Sao không phụ quét lại la ..rầy ?
Ba ngày sợ chết kêu cầu phật
Mấy bữa rầu lo xin quẻ thầy
Ý cạn thơ cùn vần ngớ ngớ
Hồn bay vía bạt trí ngây ngây
Ai mà chơi ác châm ngòi nổ
Làm tớ hoảng kinh chạy... toé đầy !!!!
Trúc Giang
Bài Họa: Làm cho hết tịt !!!
Dõi mắt nhìn về phía rặng cây
Lặng yên, vắng vẻ chẳng ai rầy
Muốn kêu nắng mới về hong xóm
Mong gọi vần thơ đến ghẹo thầy
Kẻ bịnh thần hồn chưa chịu tỉnh
Người đau tâm trí vẫn còn ngây
Thế mà đem pháo ra?thi đốt
Có phải đua nhau sợ?ứ đầy !!!
Gia Linh
Bài Họa: Chiêm Bao
Nỗi đau nhức nhối bị leo cây
Đánh ực hai phần chai thuốc rầy
Trầy trật sống còn may hãn hửu
Ngất ngư chết dở phước nhờ thầy
Võng vô rửa ruột hơi còn nóng
Mùi bốc hôi òm muốn phát ngây
Bồ đá te tua buồn nốc đại
Giật mình thức giấc hạn ra đầy.
NhàQuê
Bài Họa: Chưa tịt ngòi
Màn the buông rủ cả chòm cây
Thứ sáu đầu khơi mấy vận rầy
Mù ?Tịt ngòi? thơ đề Tiểu Trúc
Gợi lành trí tớ thuốc ông Thầy
Lòng tan uể oải hồn mơ mộng
Phú bận trễ tràn ý ngố ngây
Hòa hoãn thời gian bài họa tới
Là đây vừa kịp dịp vui đầy
Xuân Linh
XXXXX
Bài Xướng: Buổi giao mùa
Giao mùa tiết đổi sắc màu thay
Rét buốt đông về tuyết trắng bay
Gió chuyển mây giăng trời ảm đạm
Mưa nguồn nước cuộn đất cuồn xoay
Sầu ưu lắng đọng tâm băng giá
Mộng ái triền miên dạ cảm hoài
Xác tục lòng trần thêm trĩu nặng
Hồn mơ diệu vợi tháng năm dài
Lam Vân ( 08-12-2006)
Bài Họa: Còn đó...nỗi đau
Năm hết ...sao lòng vắng lạnh thay
Nắng xuân chưa đến bão vần bay
Người không nhà ở buông tay trắng
Kẻ mất niềm tin mặc số xoay
Nước mắt như mưa nguồn trút mãi
Nỗi đau tựa sóng bể dâng hoài
Bây giờ đáng lẽ hoa đơm nụ
Bỗng giữa cuồn phong gốc đỗ dài
Bạch Nga 09.12.06
Bài Họa: Đông Mộng Lệ An (Montréal)
Đông Mộng lệ An lạ lắm thay
Mưa nguồn không có tuyết đang bay
Nhà như mộ, gió gào vần vũ
Người giống tù, phòng hẹp chuyển xoay
Chĩu nặng u sầu gây uất kết
Triền miên bể ái, hóa xuân hoài
Mở lòng thương kẻ không no ấm
Vui sướng sẽ thay sầu khổ dài
Phùng Văn Hạnh
Bài Họa: Thời tiết đổi thay
Thời tiết năm nay mãi đổi thay
Sân nhà chưa sạch lá vàng bay
Lại nghe gió chuyển cành nghiêng ngã
Rồi thấy mưa buồn giọt cuốn xoay
Chắc hẳn đất trời đem giá buốt
Chờ khi sông nước dậy u hoài
Cõi trần đành phải lê thân xác
Cho đến khi khô lệ vắn dài
Gia Linh
Bài Họa: Bão Qua Quê Tôi
Gầy dựng cả đời đau đớn thay
Một giờ bão quét cửa nhà bay
Hiền lương chất phác vòng thanh đạm
Cục mịch quê mùa tất bật xoay
Ách nước bao năm chung trả giá
Tai trời phút chốc thấm u hoài
Từ nơi vạn dặm nghe lòng nặng
Chia xẻ tình quê giọt ngắn dài
NhàQuê, Dec 09, 2006
Bài Họa: Giọt Tâm Tư
Trời đất bốn mùa khéo đổi thay
Hè qua, thu đến lá vàng bay
Đàn chim trốn lạnh về muôn lối
Cánh bướm âu sầu gió chuyển xoay
Lắng đọng tâm tư thân giá buốt
Tình vương hoen má giọt u hoài
Từng cơn tuyết phũ chiều đông lạnh
Viễn xứ dừng chân, tiếng thở dài .
Nguyen Ha Vu
Tampa, ngày vào đông 2006
Bài Họa: NỖI LÒNG KẺ THA HƯƠNG
Họa bài BUỔI GIAO MÙA của nhà thơ LAM VÂN
Thế sự nhân tình chán ngán thay
Như phù vân thoảng khói sương bay
Người đi nưóc mất không tìm được
Kể ở trơ nhìn thế cuộc xoay
Chân bước bơ vơ miền đất lạ
Lê thân đơn độc giữa u hoài
Lại thêm lần nữa mùa băng giá
Ngày tháng tha hương mãi kéo dài
Nguyễn Tấn Bi
Bài Họa: TAN VỠ
Chung đường cùng nguyện quyết không thay ,
Biển hẹn non thề phút chốc bay .
Xuân Hạ đã tàn tình nghĩa đổi ,
Thu Đông vừa đến đá vàng xoay .
Vấn vương chuyện cũ còn thương mãi ,
Ôm ấp lời xưa để nhớ hoài .
Trách kẻ âm thầm toan rẽ lối ,
Nỡ làm tan vỡ mối duyên dài .
Nguyễn Thành Tài
Bài Họa: Nhớ mãi thu nầy
Mùa thu sẽ lủi, gió đông thay
Lá vẫn còn vàng, bão cuộn bay
Đàn sẻ trốn đâu nhìn chẳng thấy
Hàng thông trơ đó vững nào xoay
Tâm tư lắng đọng bờ sâu thẳm
Trí dạ buông lưng bến trở hoài
Sáng sớm hôm nay sương lạnh phủ
Cho mình gánh buốt tháng ngày dài
Xuân Linh, 15-12-2006
XXXXX