Khi Mùa Lá Đến
Lá kỳ nầy đổi vàng rất lạ
Vừa ngả màu mưa xuống rụng ngay
Biết làm sao lời trần cho đủ
Cùng Thu về em quẩn quanh đây
Em vẫn còn yêu mùa lá chứ
Cho thơ lãng đãng chút u hoài
Cho trăm năm đến bừng hò hẹn
Cho thuyền tình neo bến đợi ai
Mùa Thu mới chất cao thêm nữa
Chiếc lá nào đầy ấp nhớ nhung
Mang yêu thương năm dài hôn ấm
Thật thà trao và mãi khôn cùng
NhàQuê
Hồn Chiếc Lá
Có những mùa Thu gió thổi về
Vi vu khúc nhạc lá reo vui
Cả một cánh đồng đầy hương sắc
Óng ánh sắc Vàng Đỏ Tím Nâu
Chợt cơn gió đến nghe xào xạc
Lớp lớp lá rơi rụng khắp trời
Trên cây còn lại vài chiếc lá
Phơ phất nắng chiều khóc lẻ loi
Từng cơn gió thoảng đùa qua lại
Chiếc lá mồ côi sắp lìa cành
Hỡi ai có biết Hồn Chiếc Lá
Nắm níu cành khô đợi Thu tàn .
BàGiàNhàQuê CôEm66
XXXXX
Bàn Chân Leo Dốc
Ngó xuống bàn chân cùng ta leo dốc
Mười ngón mệt nhoài đá sỏi lao xao
Hành lý vai mang ngày thêm bân bịu
Đường ngắn ngắn dần bước chậm bước mau
Thương quá bàn chân cùng ta leo dốc
Cuối đỉnh thăng trầm nhìn lại trăm năm
Rừng mơ trên đường chưa bao giờ trái
Vách núi chập chùng vô cảm giăng giăng
Hỏi khi bàn chân cùng ta leo dốc
Biết có sờn lòng cát bổng nắng chan
Qua nẽo gian nan gập ghình hiểm trở
Chia vấp đau chung chia những phũ phàng
Theo dấu bàn chân cùng ta leo dốc
Đi từ biển mặn qua thửa ruộng phèn
Rơm mục chờ tan ngoi lên chiếc nấm
Bày giữa thị thành qua lại đua chen
Khắp chốn bàn chân cùng ta leo dốc
Chót vót lâu đài yêu dấu phôi pha
Trả nợ trần ai xa xôi mắc võng
Hớp vốc nước bùn tay khỏa qua loa
Đau xiết bàn chân cùng ta leo dốc
Ngồi nghỉ bên đường ta lại nhìn ta
Nắng tắt ngoài kia còn xa bao nữa
Gối đầu lên ụ tiễn giấc mơ qua
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
NhàQuê
Gởi Người Gõ Mõ
Vì sao ! Nửa đường Anh đi
Bỏ lại đàng sau ... những gì Anh yêu !
Vì sao ! Anh lại bỏ đi
Bỏ lại quê hương ... một đời Anh thương
Bỏ lại quê hương ... một đời Anh thương !
Vì sao ! .... Vì sao !....
Anh lại bỏ đi ... nửa đường Anh đi ...
Dẫu chân có mòn ... dẫu chân có mõi ...
Cũng còn quê hương ....
Quê hương của Anh ... một đời Anh thương !
Dẫu chân có mòn ... dẫu chân có mõi ...
Cũng còn quê hương
Quê hương của Anh .... một đời Anh thương !
BàGiàNhàQuê CôEm66
XXXXX
Tặng Người búp nụ xinh tươi
Chia tay nhau nhé chúc vui bước đường
Lỗi lầm một thuở ta đương
Giũ giùm tha thứ biết dường nào ơn
NhàQuê
Người Gõ Mõ - Gã Kéo Màn
Tâm Tình Người Ra Đi
Cất bước từ ly bụng rã rời
Thân xiêu trí đảo mọi đều tơi
Bên tai vẳng vẳng nghe đang réo
Tận mắt suy suy thấy sắp rồi
Cuộc tiệc lưng chừng đành dứt đoạn
Trò vui lỡ dở phải ngưng thôi
Bao năm xớt gánh cùng bằng hữu
Vẫn biết giờ đây việc ngập trời
Ngập trời ngập đất chuyện bao to
Trước lạ sau quen chịu khó mò
Tốt quá bao lần chưa gấu ó !
Hên sao mọi việc cứ ro ro !
Dù rằng cuộc sống khênh đà khó
Vẫn biết “ngà voi” vác muốn bò
Cẳng mõi tay run chừ gởi đó
Xin người ở lại giúp công lo
NhàQuê
XXXXX
Tâm Sự Gã Kéo Màn
Bạn tui lập gánh diễn trò
Mến mộ hứa ẩu chung lo
Hỏi rằng biết ca chút chút
Trớt he vụ hát với hò
Bạn thương cho đi rao bảng
Tối về giữ chân kéo màn
Tuồng tích nghe hoài nên thuộc
Đào kép vai vế lớp lang
Màn nhung coi vậy nặng oằn
Sức trai chạy tét vài lần
Huống hồ tui giờ lụm cụm
Giữa màn và sức sao cân
Đêm nào cũng làm khán giả
Vỗ tay dù chút cò mồi
Diễn viên gà nhà chịu quá
Phần mình thấm mệt bở hơi
Bầu gánh thầy tuồng vui thú
Mình tui nhắc lớp kéo màn
Người ngoài tưởng tui lên sếp
Cơm nhà lo việc tào khang
Trước khi chuyển qua lớp mới
Mấy người đòi lên giúp vui
Hát cương bà con méo mặt
Ối trời sao khổ thân tui
Hoảng hồn kéo màn cái rụp
Vấp váp đá nhầm người ca
Chân đau tay thêm ê mõi
Lại còn bị chửi má ba
Má tui sinh thời ít học
Dạy tui êm nhẹ ca dao
Rọi soi lòng người tục ngữ
Đải nhau đồng loại đồng bào
Người chê ấy thầy ta đấy
Dạy mình thêm bài học khôn
Kính Người lời thiêng tui nhớ
Dằn lòng nhắm mắt qua luôn
Tuồng tích đang lúc xôm trò
Phận việc nào ai nấy lo
Xả hơi ra ngoài một chút
Nhờ vã sau trước dặn dò
Thăm cháu thăm con nhớ quá
Màn nhung xin vắng ít ngày
Lắng tai mà lòng nơm nớp
Chân đi hồn xẽ làm hai
Tử vi tui cung Thiên Phủ
Lẽ ra sung sướng như Tiên
Bởi tâm còn thương dĩ vãng
Việc làng ôm đồm việc riêng
Khi rảnh tập ca vài đoạn
Tui nghe còn chán nữa là
Cơm thiu bốc mùi ngây ngấy
Giữa hương dị thảo kỳ hoa
Dù sao cám ơn đoàn hát
Được gần nghệ thuật văn chương
Thâm sâu tui hằng hoài vọng
Cầm dây ròng rọc khiêm nhường
Nhiều lần tính đường giải nghệ
Khấn Tổ xin keo đàng hoàng
Trãi lòng xin Người chứng giám
Lòng thành, tui, gã kéo màn
NhàQuê
XXXXX
Nhắn Vu Vơ
Nhờ dòng xướng họa kết tình thâm
Lấy chữ giao lưu giữ miệng câm
Mượn lẻ ôn hòa xoa bĩ cực
Trao lời lịch sự luận thăng trầm
Manh lòng đố kỵ làm hư tánh
Bẻm mép thị phi khiến nhọc tâm
Trọn kiếp ba hoa phường hạ tiện
Đời sau hỗng ngọng cũng cà lâm
Đồng Lão
Kính Họa Bài: Nhắn Vu Vơ
Nhắn gởi vu vơ lại thúy thâm
Ai người “trúng chưởng” cũng đành câm
Ôn hòa chữ nghĩa nào đoan cực
Nhã nhặn lời văn vốn tỉnh trầm
Đoán định ngôn từ suy ý tánh
Truy căn kiểu cách biết can tâm
Chơn nhơn khác hẳn phường ti tiện
Dẫu đứng chung cùng bọn khấu lâm
NhàQuê
Kính họa bài: Nhắn Vu Vơ
Vu vơ nói nhắn vậy mà thâm
Mượn chữ thay lời chớ tưởng câm
Thở vắn than dài, coi bỉ cực
Ngâm thơ vịnh phú, ngắm thăng trầm
Nhà Quê phóng khoáng, buông lơi tánh
Đồng Lão tiêu dao, chẳng bận tâm
Chú Tử xem thơ, đây sẳn tiện
Đem gom góp lại, cở tùng lâm
Trúc Giang Tử
XXXXX
Nếu Lại Có Lần
Tôi thuộc tên Ninh Hòa quê bạn
Con Sông Dinh, Xóm Rượu, Đường Luồng
Thành phiên bản in đầy trí tưởng
Một mai kia có dịp đến cùng
Sẽ rất quen không gì bỡ ngỡ
Nơi ngả ba bồi hồi tưởng nhớ
Bốn mươi năm dấu tích đổi thay
Lần đầu tiên dừng lại nơi đây
Thêm thiện cảm ghi lòng từ đó
Giữ trong sâu bước mỗi dần xa
Rời Bùng Binh bóng chiều đã ngả
Màu núi lam càng lúc một gần
Mười bánh xe dừng hẳn vòng lăn
Tôi đứng giữa núi rừng Dục Mỹ
Bao nhiêu mới bắt đầu từ đấy
Chuyện kể ấy về xa xưa lắm
Chứ bây giờ tôi khách hành hương
Về nhìn lại dấu chân xuống núi
Trả chiếc gùi nay đã rách bương
Chỉ viên sõi vẫn còn nguyên dạng
Mấy tảng đá dưới lòng suối cạn
Đấm vai nhau cười khách đứng nhìn
Chưa nhận ra hai bên cứ ngó
Cây cầu xưa chứng kiến lặng thinh
Tóc tôi bạc mà rong vẫn vậy
Hồi tưởng nhớ từng viên đá ấy
Dáng ai ngồi giặt giũ khoan thai
Nước từ nguồn miệt mài xuôi chảy
Như tôi xa biền biệt năm dài
Nay trở lại chung quanh đều lạ
Từ trên cầu tay buông hòn đá
Trả về lòng viên sỏi tôi vay
Đã đi theo gần suốt đời nầy
Cùng lạc bước theo dòng nghiệt ngã
Gợn sóng tăng như đã vẫy tay
Tôi còn muốn ghé thêm nhiều chổ
Từng hàng dương vẫy gió đong đưa
Hương cà phê và làn khói quyện
Đưa tôi về cổ tích giăng mưa
Cài áo che … lạnh từ hướng núi
Sắp rời xa tôi gắng gượng cười
Chia tay nhé đã là phút cuối
Kỷ niệm xưa nầy dịp ghé thăm
Đỉnh núi cao cũng dường xúc cảm
Nhạt nhòa mây qua đó tần ngần
NhàQuê
XXXXX
Tạ Ơn
Tạ Ơn nước Mỹ đã cho
Chổ nơi tá túc ấm no bước đầu
Cố hương suốt kiếp ngựa trâu
Vô phương tiến thối nỗi sầu khôn nguôi
Nhìn con nước mắt chực rơi
Cam đành ly xứ may đời đổi thay
Ngày đến đây đất nước nầy
Mấy trăm năm đã dựng xây chỉnh hoàn
Gẫm mình tủi thẹn hổ hang
Nhờ tay đồng loại vai quàng xoa đau
Tục ngữ ta hằng có câu
Nghĩa đền ơn đáp thâm sâu ghi lòng
Ăn trái nhớ người cây trồng
Nhân ngày xin gởi đóa hồng vạn ân
NhàQuê
>
Tạ Ơn
Tạ ơn đất nước Cờ Hoa !
Đã cho em những tinh hoa cuộc đời
Từ ngày lưu lạc cuối trời
Tha hương đất khách ơn đời mãi mang .
Nhớ ơn đất nước một thời !
Đã cho em biết mảnh đời Tự Do
Từ ngày cơm chẳng cần lo
Hằng ngày hai bữa chăm lo học hành
Học làm điều tốt điều lành
Góp phần góp sức nuôi cành Tự Do .
BàGiàNhàQuê CôEm66
XXXXX
Thơ Vui
Bài Xướng: Dẹp hết ....
Mấy vụ đình công mệt rã rời
Đi làm mấy tiếng uổng công toi
Nhìn tàu chẳng đã liều thân đại
Đến hảng chưa chi lả việc rồi
Tổng thống mỉm cười xem phớt tỉnh
"Dân xe" nổi nóng quậy không thôi
Mí người đó chứ nhiều lương bổng
Chỉ lớp mình đây đóng thấu trời
Thấu trời ghét quá mấy mồm to
Có được bao nhiêu lại cứ mò
Kẻ tính thêm hưu ra phố hét
Tui đành nghỉ việc ở nhà o
Ngồi xem tin tức lim dim ngủ
Ngắm nghiá trời mưa ngán ngẩm bò
Nghĩ đến ngày mai ra "trận mạc"
Thôi thà xướng hoạ cớ gì lo
Mỹ Linh
03/11/2007
Bài Họa: Chỉ nghĩ tới mình !!!
Ai thích Paris chẳng chịu rời ?
Nhiều khi xê dịch mệt thân toi
Chi đoàn vận chuyển ham đòi mãi
Cái nhóm tài công kiếm chuyện rồi
Riêng kẻ giàu sang cười mắt híp
Chỉ dân xưởng thợ khổ lòng thôi
Có đi làm việc ngoài sương lạnh
Mới biết chờ xe lúc tối trời !!!
Lúc tối trời văng vẳng ngáy to
Nghe như thủ thỉ chớ nên mò
Người vui khỏe khoắn xa phì béo
Kẻ tếu cười đùa thích gáy o
No đủ nằm trong vùng tứ khoái
Thảnh thơi trốn khỏi cảnh trâu bò
Mấy ai hiểu được đời tao nhã
Hưởng thú thanh nhàn ít bận lo
Gia Linh
Bài Họa: Làm Gờ reo
Thương cho đám trẻ phải bời rời
Sáng sớm lo toàn chuyện mất toi
Đầy nghẹt xe hơi không đếm xuể
Lái hay thần trí cũng mệt rồi
Tới nơi đứng bóng cười trừ nhỉ ?
Vào hảng ăn trưa, kể kẹt thôi !
Ông bự cao lương đời khỏe khoắn
Lình xình đóng thuế chớ than trời !
Trời tối xóm giềng hát tiếng to
Ngoài sân rón rén con gì mò
Lom khom tìm ảnh...la ai ái
Lửng thửng kiếm nàng... ngáy ú o
Giấc mộng thành ra ru lẩm bẩm
Chim oanh sợ quá té lăn bò
Như tờ vắng lặng đêm trăng khuyết
Đôi mắt nhắm nghiền, ngủ khỏi lo
Xuân Linh
Bài Họa: Làm ít hưởng nhiều
Chuyện cứ lu bu khó tách rời
Ngày hơn tám tiếng mệt nhừ toi
Không xe lửa chạy đầu đau chắc !
Chẳng chuyến tram đi xác khổ rồi !
Sáng sớm sức sung hăng bước vội
Chiều hôm uể oải muốn bò thôi
Ðình công mỗi tháng năm ba bửa
Mặc kệ dân đen bới gọi trời
Bới gọi trời nghe tiếng nhỏ to
Thân rêm xác mỏi khéo xoa mò
Ăn no ngủ khỏe người tươi béo
Nghĩ vẫn lo buồn dáng ốm o
Hủ tiếu vài tô dồi phá lấu
Mì khô mấy tộ thịt gân bò
Làm chơi hưởng thiệt đời sung sướng
Lạc thú đêm ngày chẳng phải lo
Lâm Tiểu Trúc
Bài Họa: NhàQuê Đình Công
Nghe bác NhàQuê tuyên bố rời
Bao năm vất vả kể như toi
Chương trình hoạch định còn nhiều lắm
Công việc đề ra đâu đã rồi
Hãy nán lại đi đừng quá vội
Gấp gì cũng tới lượt mà thôi
Dưới kia đâu có gì vui thú
Hăm hở mà chi ...bỏ của trời!
Bác bỏ Của Trời ...mắt mở to
Về thăm đêm tối phải ...rình mò
Mon men sợ ...Cốm ùa ra bắt
Lấp ló mong ...Nàng nhẹ bế o
Vuốt mặt đây nè.... mau tỉnh lại
Mở hòm đó nhé ...lẹ...ưm... bò
Nắng vàng phảng phất xuân gần tới
Muốn bắt đền chi ...Đàn chủ lo !!!! nói nhỏ Bac GiaLinh chuẩn bị nha !!!!
Trúc Giang 03.11.07
Bài Họa: Tâm Tình Người Ra Đi
Cất bước từ ly bụng rã rời
Thân xiêu trí đảo muốn gần toi
Bên tai vẳng vẳng nghe đang réo
Tận mắt suy suy thấy sắp rồi
Cuộc tiệc lưng chừng đành dứt đoạn
Trò vui lỡ dở phải ngưng thôi
Bao năm xớt gánh cùng bằng hữu
Vẫn biết giờ đây việc ngập trời
Ngập trời ngập đất chuyện bao to
Trước lạ sau quen chịu khó mò
Tốt quá bao lần chưa gấu ó !
Hay sao mọi việc cứ o o !
Dù rằng cuộc sống khênh đà khó
Vẫn biết “ngà voi” vác muốn bò
Cẳng mõi tay run chừ gởi đó
Xin người ở lại giúp công lo
NhàQuê
XXXXX
Thơ Vui:
Bài Xướng: Đẹp ốm o
Bị cúm ba đêm tối ngủ khò
Ngày rên hư hử , mệt nằm co
Cái đầu cháng váng , thân nhầu nát
Bản mặt tơ mơ, óc thẫn thờ
Biếng uống thèm ăn, không khoái gáy
Lười ngồi, thích dựa, chẳng mê bò
Hỏi ra mới biết, theo giờ …vật
Trót muốn thân mình, …đẹp ốm o
Gia Linh
Bài Họa: Diệu dược nè...
Cái bịnh gì đâu ...cứ khịt khò
Mỗi lần lên cử cẳng tay...co
Mắt nhìn đăm đắm hồn ngơ ngác
Tim đập lung lung trí thẩn thờ
Chạy lẹ đứt hơi mà cố lếch
Đi nhanh chân mõi vẫn cam bò
Hoa Đà tái thế e còn bó
Chỉ có ...Tiên Bà sớm tối ooooooooooo...
Trúc Giang
Bài Họa: Mưa .... thì nên khò
Muà mưa tuyệt nhất lúc đi khò
Tí tách rơi đều sướng duỗi co
Gối mát chui đầu lòng rỗi rãi
Chăn êm áp má dạ ơ thờ
Mơ màng ngáy ngủ thôi đành nướng
Thức dậy mê man phải cố bò
Áo lạnh khoăn choàng đem thủ sẵn
Ra ngoài trúng gió chẳng gường o
Mỹ Linh
03/11/2007
Bài Họa: Bế o
Tiết lạnh trời thu ngủ ngáy khò
Mền len đấp ấm cặp giò co
Cơn mơ diệu ảo hồn lơ lững
Giấc mộng nồng say phách thẫn thờ
Lạc cõi vườn thơ thân tiếu sĩ
Về nơi hạ giới kiếp chăn bò
Từng đêm kết dệt gieo hương ái
Kiếm đại ai người để bế o
Lâm Tiểu Trúc
Bài Họa: Xếp bị o
Mấy bữa thuốc men ấy ngáy khò
Rêm mình than quá cảm dằn co
Hai mi lệ đẫm, trông ti hí
Cái mũi ách hơi thở thẫn thờ
Tô cháo ăn ngon còn nóng hổi
Thuốc viên ho cúm luống lăn bò
Ra ngoài bụi bậm, trời không ấm
Thân ngại mưa phùn, gió bắt o
Xuân Linh
Bài Họa: Vịnh Lò Rèn
Than reo … ống bể* … tiếp khì khò
Thép cứng lần hồi cũng giãn co
Rỉ sét hoen vàng dường phế thải
Trui rèn loáng sáng chớ ơ thờ
Nhờ đe cậy búa ầm như sấm
Dốc sức dồn hơi rống tợ bò
Cái kéo con dao … đời tiện dụng
Khi cùn hết bén bỏ hay o !?
NhàQuê
* ống bể : 2 ống thổi. bơm không khi giúp than lò cháy đỏ liên tục
XXXXX
Tự An Ủi
Tiêu pha kiểu các bậc quân vương
Nghĩ cảnh dân đen cảm thấy buồn:
Bạc vạn … dành riêng phần khách sạn
Tiền muôn … loại VIP vụ nhà thương.
………………………………………………..
Phần ta ( Ông bà) viếng cháu còn chờ giá
Phía bạn ( Bố mẹ) thăm con nán bải trường
Xuống ngựa lên xe rồi cũng sẽ …
Như nhau, biết vậy chớ sầu tuôn
NhàQuê
XXXXX
Bài Xướng: Giặt Thảm Ngẫu Hứng
Thảm bẩn nhưng duyên, nét vẫn còn
Đánh chùi cho tỏ tấm lòng son
Người rằng đồ rởm sao mà quý
Ta bảo tình thâm tất phải tròn
Nước xối đâu lo từng bụi bám
Tay đưa nào ngại lớp bông mòn
Bình tâm mới biết vương trên đó
Tóc bạc ông bà quấn tóc con
Bùi Tiến
1/10/2007
Sầu Đông
Trời cuối tháng Tư tuyết vẫn còn
Làm sao thiếu nữ kẻ môi son
Trong nhà sửi chạy âm vang dội
Ngoài ngõ tuyết rơi kết sợi tròn
Công việc chất chồng thêm ối động
Nét duyên dấu kín mãi hao mòn
Mùa Đông cứ đến theo trời đất
Làm nãn thân già xót bụng con
Toronto Dec 2, 2007
Nguyên Trần
CHIẾC THẢM NHÀ
Ai như chiếc thảm mãi duyên còn,
Đem giặt bao lần vẫn sắt son.
Yêu vợ quạt nồng lo trọn vẹn,
Thương chồng ấp lạnh giữ vuông tròn.
Ngày hè lưng ngã ra chi mát ,
Tháng lạnh chân chui há sợ mòn ?
Mới cũ sạch dơ nào có ngại,
Thơm tình đôi lứa qúy hơn con.
Thân kính,
Man Ho
Sách cũ
(Họa bài Giặt Thảm Ngẫu Hứng của TH Bùi Tiến)
Dọn phòng sách cũ, giật mình… còn
Dòng chữ cảm hoài đậm dấu son
Nét bút dịu dàng luôn cởi mở
Vần thơ tao nhã mãi vuông tròn
Gợi bao kỷ niệm nhiều vương vấn
Khêu mấy sầu tư lắm mỏi mòn
Nhưng giữ lại lòng bao điệu nhớ
Cho mình, cho cả đến đời con.
Gia Linh
03-12-2007
Tấm thảm cũ
(Họa bài GIẶT THẢM NGẪU HỨNG của TH Bùi Tiến)
Ấm lạnh dù dơ thận trọng còn
Dẫu rằng nhỏ nhít ảnh vàng son
Vải bô phủ rộng thô mà chắc
Nhung gấm trùm vuông ấm hả tròn
Sạch mát giặt xong hương nét gợn
Cũ càng đem thắm vết tơ mòn
Bao tình ôm ấp nền êm lót
Già trẻ thèm vương tấm cỏn con
Xuân Linh
CHIẾC ÁO LEN XƯA
*Cảm tác bài Giặt Thảm Ngẫu Hứng của thi sĩ Bùi Tiến
Chiếc áo len xưa vẫn giữ còn
Tuy rằng phai nhạt lớp mầu son
Tháng ngày trên đảo luôn trân quý
Đùm bọc cháu thơ trách nhiệm tròn
Nhìn vết dầu tàu dơ víu bám
Nhưng lòng lưu luyến chẳng hao mòn
Biết bao kỷ niệm in sâu đó
Hy vọng không mờ thế hệ con
Minh Hồ Đào
031207
Mất hay...Còn !
Ngẫm nghĩ sâu xa lẽ mất còn
Đời xưa trọng nghĩa giữ lòng son
Phu thê tóc trắng tình thêm đậm
Phụ mẫu ơn thâm hiếu vẹn tròn
Danh thế ngàn năm luôn sáng rọi
Gương đời vạn kiếp chẳng suy mòn
Bây giờ tham vọng thay ngôi vị
Đạp đổ luân thường chuyện cỏn con
Trúc Giang 03.12.07
ƯU TƯ VẬN NƯỚC
(họa bài "Giặt thảm ngẫu hứng" của anh Bùi Tiến.
Vận nước gieo neo, bạn có còn
Tình yêu tổ quốc tựa như son
Anh Thà, quyết tử, uy danh trọn (1)
Anh Bá, xả thân tiết tháo tròn(2)
Bản Giốc mất rồi, còn lấn tới
Trường Sa tiệm chiếm, kiểu xoi mòn
Bản đồ mới, Việt Nam châu quận
Nhồi sọ ở trường cho trẻ con (1)
Phùng Văn Hạnh
Dáng duyên
Soi gương duyên dáng hết hay còn ?
Má ửng môi hồng chẳng phấn son
Nụ thắm cười tươi răng trắng nhỏ
Mi cong chớp khẽ mắt đen tròn
Lời oanh thỏ thẻ lòng say đắm
Giọng thúy ru êm dạ rũ mòn
Hương sắc thời gian không biến đổi
Ai mà biết được đã ba con !
Lam Vân
Nỗi niềm ...
(Họa lại bài"Giặt thảm ngẫu hứng"
của TH Bùi Tiến)
Dẫu rằng thân bẩn, dáng hình còn
Chung thuỷ một lòng vạn sắt son
Kệ mặc trò đời ưa bóp méo
Sá chi dở thói thích vo tròn !
Thây phơi giẫm nát tàn phai sắc
Bóng đổ chênh vênh dạng héo mòn !
Định luật vô thường xoay tạo hóa
Nghĩa gì với phận bạc cò con .
Nguyên Hà
TRÁCH AI ?
Hoạ bài GIẶT THÃM NGẨU HỨNG CỦA NHÀ THƠ BÙI TIẾN
**Trách ai nay trắng mai xanh
Trách em là gái nay đành mai không
Cầm vàng mà lội qua sông
Vàng rơi không tiếc, tiếc công đợi chờ
(Câu hát huê tình miền Nam)
Ngỡ hết sao duyên nợ vẫn còn
Chuyện đời ai thấu tấc lòng son
Câu thơ gởi gấm còn nghiêng lệch
Vần điệu trao nhau nghĩa vẫn tròn
Tạc dạ đừng quên thề gắn bó
Ghi lòng nhớ mãi nguyện không mòn
Một ngày cũng nghĩa ba sinh nặng
Sao lại coi như chuyện cỏn con ?
Nguyễn Tấn Bi
Vàng Đá
Niên cao cốt cách vẫn luôn còn
Nghị lực phi thường sánh lúc son
Giữ giỏi như vầy ôi hiếm quý
Gìn hay ngần ấy quả vuông tròn
Sao dời vật chuyển lòng ngay bám
Chủ đổi ngôi thay chí há mòn
Bội phục nghiêm chào cao cả đó
Hề chi việc lớn hoặc con con
NhàQuê
XXXXX
Bài Xướng: Kính gởi Đàn chủ Gia Linh cùng quý Thi Hữu
của nhóm Xướng Họa Tứ Linh .
Phiên mình đã đến, thế mà quên
Lão trượng bạc râu đứng trước thềm
Như nhắc nhở rằng ngày lễ lớn
Chừ đây xin xướng mừng Nô Ênh (Noel)
MỪNG GIÁNG SINH
Vào cuối thu, cơn gió chiều lành lạnh
Nắng hanh vàng từng sợi giữa trời mơ
Chuông báo hiệu mùa Noel rạng rỡ
Triệu con tim khắp nẻo mỏi mong chờ.
Đêm tỏa sáng, như mang niềm vui đến
Đón Cha lành về dựng cõi bình yên
Những ánh đèn màu xanh,vàng,tím,đỏ
Rải ngàn phương muôn chói sáng dịu hiền
Lấp lánh sao đêm, trời khuya sáng tỏ
Soi vạn nẻo đường khắp cả thế gian
Thông Noel, tuyết đầu cành trắng xóa
Những bầy nai ngơ ngác ngẫn cao đầu
Đấng hài đồng hiền hoà bên máng cỏ
Trải tình thương bất tận đến ngàn nơi.
Chuá dang tay cứu bao người lầm lỡ
Đang khổ đau chìm đắm giữa trần ai
Chuông ngân vang, xé màn đen u tối
Đem thanh bình,bác aí, đuốc ngời soi
Triệu ánh sáng dẫn đường về với Chuá
Bao hận thù, xoá hết sạch từ đây
Cho nhân loại, muôn loài cùng hoa cỏ
Một niềm vui ấm áp, một trời thương.
Ánh sáng Noel rạng rỡ vạn nẻo đường
Đấng Cha lành, niềm vui chung nhân loại.
Bao tội lỗi thế gian đầy oan trái...
Chỉ mình Cha gánh chịu, để con ngoan
Cao quý thay. Ôi! cao quý vô vàn
Gương cứu thế, lòng nhân từ - bác ái
Chúa của muôn loài, rải tình thương vạn cõi
Vững niềm tin - Cha sống mãi đời đời.
Ơn phước lành trải rộng khắp ngàn nơi
Đêm Noel - đêm Noel - ngời sáng .
Nguyên Hà
Cuối năm Xướng Họa thế nào quên
Chiếc lá vàng rơi trước bực thềm
Gợi nhớ đến mùa vui kỷ niệm
Noel đâu để sống mình ênh !
CHÚC MỪNG GIÁNG SINH
(Họa bài MỪNG GIÁNG SINH của TH Nguyên Hà)
Thu sắp hết, gió chiều đang trổi lạnh
Gợi đêm nào sao lấp lánh mộng mơ
Mới sáng nầy, dưới nắng vàng rực rỡ
Đem tin yêu, xây đắp dạ trông chờ.
Trong Thánh Thất, muôn người vui vẻ đến,
Vạn con tim hướng về bến bình yên,
Vòng hoa đèn đã viền vàng tím đỏ,
Chiếu lung linh trước ngõ đấng Cha hiền.
Từ chập tối, mọi nẻo đường sáng tỏ
Đẩy bóng mờ ra khỏi cả trần gian
Đêm trở lạnh tuyết rơi tràn trắng xóa
Phủ ngàn cây có chổ ngập hơn đầu.
Người đã về chào đời trên máng cỏ,
Đem niềm tin trải rộng khắp nơi nơi.
Hy vọng đến, tránh những lời lầm lỡ
Để sửa mình, cứu rỗi những bi ai
Chuông Thánh đường như xóa ngày tăm tối
Dội vang rền khắp lối, tựa trăng soi
Rất dịu dàng, như cuộc đời của Chúa
Đem tin yêu xóa bỏ hận thù đây.
Hãy theo về với ngàn cây nội cỏ
Cùng đắp xây sáng tỏ mọi tình thương.
Nghĩa Noel sâu rộng khắp con đường
Biết khởi đầu, từ đồng hương đồng loại
Giúp đỡ nhau đẩy những gì ngang trái
Trong gia đình sống như trẻ hiền ngoan
Đem tình thương trải rộng đến vô vàn
Lấy nhân nghĩa chu toàn giây thân ái
Noi gương Chúa không ngại đường cản lối
Vững niềm tin, cứu lỗi của bao người
Tạo phước lành trên khắp chốn ngàn nơi
Ngăn Bạo Lực, Chống Độc Tài, Giúp Tự Do ngời sáng.
Gia Linh
Tôi chờ Bác nghĩ rằng không quên
Thơ phú theo mây đến cửa thềm
Nhắc nhớ người hòa mừng điệu ý
Đó lời bài xướng tưởng Nô Ênh
Đón mừng Chúa giáng sinh
Nhặt lá vàng vào thu thời tiết lạnh
Che vầng ô, mây lấp sợi vàng mơ
Cành thông hứng giọt mưa rơi tưới rỏ
Nghĩ đến ngày, mừng lễ tỏ mong chờ
Con trẻ đợi, lòng đang mơ Lão đến
Ông Già râu trắng, phúc mệnh lành yên
Đem niềm vui dưới mái hiên màu đỏ
Rưới an bình, lời nhắc nhớ dịu hiền
Đầy vì sao, bốn phương chuyền ánh tỏ
Soi thế nhân, đường ngõ khắp trần gian
Thông chịu lạnh thân choàng màu trắng xóa
Cây trước nhà, đèn nhấp nhá trương màu
Mừng Chúa sinh ra, nằm trong máng cỏ
Ảnh nhân từ, nhuộm thắm khắp ngàn nơi
Tay nhỏ máu cứu vạn người sa ngã
Đem tình thương, độ cả chốn trần ai
Hai mươi bốn, lễ cầu kinh Đức Chúa
Ngày mừng nầy, nhớ mãi cảnh xưa soi
Thánh Thất vẫn chờ nửa đêm Thánh giá
Đạo đời vui đón người đó cùng đây
Mến đồng loại, yêu cùng hoa ngọn cỏ
Được êm đềm và ấm cả bầu thương
Đêm Noel ánh đèn rực rỡ phố đường
Mừng lễ Chúa, rộn ràng vương nhân loại
Chốn bụi trần lòng mơ xoa ngang trái
Gắng noi theo ánh sáng trải lòng ngoan
Người thế thay vạn dạ lắm võ vàng
Người cứu rỗi, gương nhân từ, bác ái
Đấng Chúa hiền vĩnh tồn trong dương cõi
Nơi trần miền, nguyện giữ giữa tim đời
Mọi an lành thể hiện khắp toàn nơi
Chúa Giáng sinh, vạn vì sao chiếu sáng
Đặng Xuân Linh
Giáng Sinh gợi buồn
( Họa bài Mừng Giáng Sinh của anh Nguyên Hà)
Xmas đến rồi xin chớ quên
Hoa đăng sáng rực tỏa bên thềm
Giáo đường rộng mở người nô nức
Chỉ có mình ta một bóng ên
Tôi nhớ một chiều Đông mờ giá lạnh
Giáng Sinh về bao trai gái ước mơ
Kết duyên tình tô sắc màu rực rỡ
Đường nhân gian tim rộn rã đợi chờ
Tay nâng ly chúc mừng vận hội đến
Chúa nhiệm mầu mang tới sự bình yên
Và yêu thương đan kết hoa hồng đỏ
Với ngàn sao tỏa ánh sáng dịu hiền
Cả vùng trời bát ngát muôn đèn tỏ
Chúa hài đồng ban phúc xuống nhân gian
Tội lổi nào rồi cũng thôi mờ xóa
Tôi quỳ xuống và chấp tay cúi đầu
Đời phiêu bạt dấu giày mòn cây cỏ
Bước sông hồ lãng tử trải mọi nơi
Cầu mong sao xóa đi cuộc tình lỡ
Về quê xưa nghe khúc nhạc bi ai
Con phố cũ ngập vũng lầy đen tối
Thôi hết rồi hiên nhà bóng trăng soi
Như ánh sáng điểm tô hồng ân Chúa
Cũng năm này ngày trước ở nơi đây
Em cùng tôi dìu nhau trên thềm cỏ
Gió Noel làm rộn rã yêu thương
Mình trao nhau tình ý dưới giáo đường
Bên tiếng nhạc bềnh bồng say nhân loại
Nhưng sau đó trời bày chi ngang trái
Tiếng thị phi miệng đời quả gian ngoan
Làm cách chia cho đau đớn muôn vàn
Xóa tan những ngày xưa đầy dấu ái
Từ đó ôm hận tình về một cõi
Đắm chìm trong hiu quạnh của riêng đời
Gói tâm tư chôn giấu ở một nơi
Xa xôi lắm mịt mờ không ánh sáng
Toronto Dec. 10, 2007
Nguyên Trần
Dài thòng thấy ngán giả vờ quên
Ngặt nỗi Song Linh gởi tận thềm
Phước chủ… may thầy … hầu bậc lớn
Cho vui, chứ tự biết mình ên !
Cạ
Mắc chứng gì trùm mà còn cóng lạnh
Ngủ nướng kiểu nầy sướng ngỡ như mơ
Lắc nhẹ dậy đi … cơ hồ mừng rở
Riết riết lẹ lên đừng có bắt chờ
Không khoái chút nào lò dò cứ đến
Cuối tuần thân già tưởng chút nghỉ yên
Sát đất, lâu rồi đâu còn vận đỏ
Đành liều tận tụy cho được tiếng hiền
Chứ biết quá rành “sáu câu” tường tỏ
Kỳ thật lòng nầy đâu nhác hay gian
Sợ phải dẵng dai chất chồng khó xóa
Cứ đè lên nhau phủ ngập cả đầu
Rịn mồ hôi làm… đâu nào rác cỏ
Có trong hoàn cảnh thông cảm ghê nơi !
Càng lúc càng đòi rằng thì đã lỡ
So khắp xa gần đừng để sút ai
Nhà người sáng trưng mình leo lét tối
Miệng đời dị nghị mắt tục săm soi
: Nô tì đi bên ông hoàng bà chúa
Nhập giang tùy khúc đã sống nơi đây
Không làm hoa thanh chớ là đà cỏ !
: !!! Xương kêu rắc rắc …ví thá mà thương
Thôi thì liều mạng nổ máy lên đường
Đem theo cái bóp giấy tờ đủ loại
Hiên ngang nịt dây ghế ngồi bên trái
Bên phải êm re hiền thục dịu ngoan
Nhìn thoáng sơ qua cân xứng muôn vàn
Đâu biết một trong đang lòng chết ái
Tâm trí đâu đâu phiêu diêu tận cõi
Bánh vẫn cứ lăn, chạy giữa dòng đời
Rồng rắn xếp hàng quầy đặt khắp nơi
Thẻ nhựa rẹt ngang mắt, đèn … chớp sáng
NhàQuê
GIÁNG SINH CANADA
Thu đã xa, giữa đông buốt lạnh
Trời mù, tuyết rơi nhẹ như mơ
mười lăm ngày nữa, Giáng Sinh mới tới
Cha mẹ mua quà, con trẻ đợi chờ
Xứ lạnh mùa đông lê thê, ảm đạm
Nên dân ở đây, cố tạo cảnh vui yên:
Họ trang trí vườn nhà, đèn xanh đỏ
Cả bầy nai nhấp nháy, ngoan hiền
Xe trượt tuyết khảm dãy đèn sáng tỏ
Cảnh Chúa Trời sinh xuống trần gian
Dưới mái tranh, phủ tuyết trắng xóa
Những mục đồng chầu chực, cúi đầu
Chúa Hài đồng nằm trong máng cỏ
Báo tin mừng, thiên thần bay khắp nơi
Ngày nay tôn giáo xem như lầm lỡ
Duy lý là ánh sáng giữa trần ai
Khoa học cố xé tan màng u tối
Nhưng bí mật muôn đời chưa được sáng soi
Hiểu biết càng thêm, chân trời mở rông
Nhưng bề sâu con người thăm thẳm từ đây
Nhân sinh mỏng manh như cọng cỏ
Lau lách suy tư, trông thật thảm thương (1)
Bí mật bao la, phủ khắp nẽo đường
Ý nghĩa cuộc đời?, cùng đích nhân lọai?
Kiếp con người quả là oan trái
Ai bỏ ta ra đời?, ai buộc ta ngoan?
Cái chết rình chờ, phi lý vô vàn
Không Thượng Đế, đâu cần bác ái (2)
Đạọ đức , thánh hiền: hư vô một cõi
Sẽ đón chào ở cuối cuộc đời!
Thông điệp Giáng Sinh, nhấp nháy khắp nơi
Thánh ca dâng lời , nhắc ta tìm ánh sáng
(1) L’homme est un roseau, mais un roseau pensant (Pascal)
(2) Si Dieu n’ existe pas, tout est permis (Dotoiesky)
Phùng Văn Hạnh
Chuẩn bị từ lâu sao bảo quên?
Làm cho người họa vấp bên thềm
Bài thơ dài quá, niềm vui lớn
Gởi chúc đôi lời dịp Noël
ĐÊM GIÁNG SINH - MÙA SAO SÁNG
*Cảm tác bài Mừng Giáng Sinh của thi sĩ Nguyên Hà
Đông sắp tới làm trần gian cảm lạnh
Sương mù giăng phủ kín đất trời mơ
Nắng vàng hanh mong mặt trời mừng rỡ
Lắp khoảng buồn trong ngày tháng đợi chờ
Mùa giáng sinh hằng năm vui vẻ đến
Chúa sinh ra chuông đổ cảnh bình yên
Đèn lấp lánh phố phường màu xanh đỏ
Tiếng hát, cầu kinh nghe thật dịu hiền
Bên ánh nến lung linh soi sáng tỏ
Chúc mừng Chúa hiện hữu nhân gian
Giữa cảnh trời đông, tuyết rơi trắng xóa
Ba vị vua đến cung kính phục đầu
Cùng các thiên thần quay quần máng cỏ
Nơi hang ̣̣đá đầm ấm gửi khắp nơi
Lạy Chúa cứu những con chiên lầm lỡ
Mang cuộc đời khổ lụy lắm bi ai
Bị đắm chìm linh hồn trong bóng tối
Mong tìm được con đường sáng ngời soi
Chúa ơi ! Chúa ơi ! Con chiên xin Chúa:
Ban phước lành trường cửu phát sinh đây
Để con người hay cầm thú, hoa cỏ
Trong một bầu vũ trụ chứa yêu thương
Đông sắp tới tuyết sẽ rơi phủ đường
Nhưng không cản nỗi niềm tin nhân loại
Có Chúa trên cao cởi dây oan trái
Đem nguồn vui đến chia sẻ con ngoan
Đêm Noël tinh tú rực rỡ vô vàn
Quỳ lạy Chúa ban hồng ân bác ái
Cho kiếp người sinh ra về một cõi
Dẫu phù du – thật ngắn ngủi đường đời
Mong tình thương mãi gắn bó muôn nơi
Đêm Giáng Sinh – Mùa sao sáng
Minh Hồ & Minh Hồ Đào
111207
NOEL 2007
Sắp vào đông tiết trời thêm giá lạnh
Mây giăng buồn ảm đạm dáng thu mơ
Ðón Noel phố phường màu rực rỡ
Cảnh đoàn viên ngày sum hợp ngóng chờ
Bốn phương trời rủ nhau cùng về đến
Mái nhà xưa bao ngày tháng lặng yên
Giờ bừng lên ấm nồng than sưởi đỏ
Nguồn sống vui nhìn con cháu ngoan hiền
Ðêm giáng sinh trăng rằm tròn rạng tỏ
Mang an lành hạnh phúc đến nhân gian
Tình thương gieo, bao sầu ưu bôi xóa
Lấy tương thân giữ tương trợ làm đầu
Cành hoa tâm tươi màu thêm cây cỏ
Hương ngạt ngào dẫn lối bước tìm nơi
Ngày lể vui ráng lên đừng bỏ lỡ
Cùng sẻ chia đừng để thiếu một ai
Tia ánh sáng chỉ đường trong đêm tối
Lòng từ bi bác ái tỏa chiếu soi
Lời phúc âm hiền hòa từ Thiên Chúa
Nhạc thánh lâng vẳng vọng mãi đâu đây
Tiếng kinh cầu êm đềm bên máng cỏ
Ánh mắt nhìn sưởi ấm ngát yêu thương
Từng hồi chuông ngân thánh thót giáo đường
Lời nguyện cầu cho hòa bình nhân loại
Ðể lòng người phân ra điều phải trái
Ðem an vui trong cuộc sống thuần ngoan
Ðời ấm êm tình tha thiết muôn vàn
Dang rộng mở nối vòng tay thân ái
Không giới ranh không phân chia bờ cõi
Hãy cùng nhau bồi đấp chút duyên đời
Ðêm giáng sinh vui chúc khắp nơi nơi
Niềm tin yêu cao ngời luôn tỏa sáng
Lâm Vân
LỜI NGUYỆN CẦU ÐÊM GIÁNG SINH
Hoa tuyết rơi trời mùa đông lạnh giá
Nơi giáo đường muôn tiếng nhạc ngân vang
Mừng Giáng Sinh với bao nỗi hân hoan
Ôi huyền diệu đêm nay đêm cực Thánh.
Từ trời cao bao hào quang chiếu sáng
Chúa Hài Đồng xuất hiện với muôn dân
Đem Tình Thương trải rộng khắp xa gần.
Đón hồng ân thấm nhuần Ơn Cứu Độ
Trong tâm tư mang niềm vui rộng mở
Người tín đồ dâng ý nguyện riêng tư.
Em nhi đồng bên hang đá hiền từ
Quỳ lạy Chúa được vui hoài tuổi nhỏ
Chuyện Ba Vua tìm Bê Lem máng cỏ
Thắp sáng đức tin đoàn thánh thể thiếu nhi.
Cụ già gẫm cuộc đời êm ả trôi xuôi
Ơn lộc Chúa, xin dâng lời cảm tạ
Nhìn "kẻ trộm", không âu lo vội vã
Khơi nẻo về, lòng cậy mến xin vâng.
Người thanh niên xây cuộc sống vững vàng
Nhờ Chúa thương, ban niềm vui nhỏ bé
Tay trong tay cùng người yêu đi lễ
Lòng nguyện lòng giữ vẹn nghĩa sắt son.
Cô thiếu nữ sắp tính chuyện chồng con,
Vui gia thất, xa trường xưa bạn cũ
Ơn Đức Mẹ từng bước đời nâng đỡ
Mở lòng con thông suốt chữ Tình Yêu.
Tất cả chúng ta nhận ân sủng đã nhiều
Xin trao nhau Tình Yêu Thương gắn bó
Chung niềm vui ngắm nhìn Ngôi Sao Lạ
Và tung hô đêm Giáng Sinh nhiệm màu.
Khi tan lễ, nhìn tuyết trắng phau phau
Trời rất lạnh, sao lòng ta vẫn ấm ?
Ottawa, mùa Giáng Sinh.
Man Ho
XXXXX
Bài Xướng: Kính gởi Đàn chủ Gia Linh cùng quý Thi Hữu
của nhóm Xướng Họa Tứ Linh .
Phiên mình đã đến, thế mà quên
Lão trượng bạc râu đứng trước thềm
Như nhắc nhở rằng ngày lễ lớn
Chừ đây xin xướng mừng Nô Ênh (Noel)
MỪNG GIÁNG SINH
Vào cuối thu, cơn gió chiều lành lạnh
Nắng hanh vàng từng sợi giữa trời mơ
Chuông báo hiệu mùa Noel rạng rỡ
Triệu con tim khắp nẻo mỏi mong chờ.
Đêm tỏa sáng, như mang niềm vui đến
Đón Cha lành về dựng cõi bình yên
Những ánh đèn màu xanh,vàng,tím,đỏ
Rải ngàn phương muôn chói sáng dịu hiền
Lấp lánh sao đêm, trời khuya sáng tỏ
Soi vạn nẻo đường khắp cả thế gian
Thông Noel, tuyết đầu cành trắng xóa
Những bầy nai ngơ ngác ngẫn cao đầu
Đấng hài đồng hiền hoà bên máng cỏ
Trải tình thương bất tận đến ngàn nơi.
Chuá dang tay cứu bao người lầm lỡ
Đang khổ đau chìm đắm giữa trần ai
Chuông ngân vang, xé màn đen u tối
Đem thanh bình,bác aí, đuốc ngời soi
Triệu ánh sáng dẫn đường về với Chuá
Bao hận thù, xoá hết sạch từ đây
Cho nhân loại, muôn loài cùng hoa cỏ
Một niềm vui ấm áp, một trời thương.
Ánh sáng Noel rạng rỡ vạn nẻo đường
Đấng Cha lành, niềm vui chung nhân loại.
Bao tội lỗi thế gian đầy oan trái...
Chỉ mình Cha gánh chịu, để con ngoan
Cao quý thay. Ôi! cao quý vô vàn
Gương cứu thế, lòng nhân từ - bác ái
Chúa của muôn loài, rải tình thương vạn cõi
Vững niềm tin - Cha sống mãi đời đời.
Ơn phước lành trải rộng khắp ngàn nơi
Đêm Noel - đêm Noel - ngời sáng .
Nguyên Hà
Cuối năm Xướng Họa thế nào quên
Chiếc lá vàng rơi trước bực thềm
Gợi nhớ đến mùa vui kỷ niệm
Noel đâu để sống mình ênh !
CHÚC MỪNG GIÁNG SINH
(Họa bài MỪNG GIÁNG SINH của TH Nguyên Hà)
Thu sắp hết, gió chiều đang trổi lạnh
Gợi đêm nào sao lấp lánh mộng mơ
Mới sáng nầy, dưới nắng vàng rực rỡ
Đem tin yêu, xây đắp dạ trông chờ.
Trong Thánh Thất, muôn người vui vẻ đến,
Vạn con tim hướng về bến bình yên,
Vòng hoa đèn đã viền vàng tím đỏ,
Chiếu lung linh trước ngõ đấng Cha hiền.
Từ chập tối, mọi nẻo đường sáng tỏ
Đẩy bóng mờ ra khỏi cả trần gian
Đêm trở lạnh tuyết rơi tràn trắng xóa
Phủ ngàn cây có chổ ngập hơn đầu.
Người đã về chào đời trên máng cỏ,
Đem niềm tin trải rộng khắp nơi nơi.
Hy vọng đến, tránh những lời lầm lỡ
Để sửa mình, cứu rỗi những bi ai
Chuông Thánh đường như xóa ngày tăm tối
Dội vang rền khắp lối, tựa trăng soi
Rất dịu dàng, như cuộc đời của Chúa
Đem tin yêu xóa bỏ hận thù đây.
Hãy theo về với ngàn cây nội cỏ
Cùng đắp xây sáng tỏ mọi tình thương.
Nghĩa Noel sâu rộng khắp con đường
Biết khởi đầu, từ đồng hương đồng loại
Giúp đỡ nhau đẩy những gì ngang trái
Trong gia đình sống như trẻ hiền ngoan
Đem tình thương trải rộng đến vô vàn
Lấy nhân nghĩa chu toàn giây thân ái
Noi gương Chúa không ngại đường cản lối
Vững niềm tin, cứu lỗi của bao người
Tạo phước lành trên khắp chốn ngàn nơi
Ngăn Bạo Lực, Chống Độc Tài, Giúp Tự Do ngời sáng.
Gia Linh
Tôi chờ Bác nghĩ rằng không quên
Thơ phú theo mây đến cửa thềm
Nhắc nhớ người hòa mừng điệu ý
Đó lời bài xướng tưởng Nô Ênh
Đón mừng Chúa giáng sinh
Nhặt lá vàng vào thu thời tiết lạnh
Che vầng ô, mây lấp sợi vàng mơ
Cành thông hứng giọt mưa rơi tưới rỏ
Nghĩ đến ngày, mừng lễ tỏ mong chờ
Con trẻ đợi, lòng đang mơ Lão đến
Ông Già râu trắng, phúc mệnh lành yên
Đem niềm vui dưới mái hiên màu đỏ
Rưới an bình, lời nhắc nhớ dịu hiền
Đầy vì sao, bốn phương chuyền ánh tỏ
Soi thế nhân, đường ngõ khắp trần gian
Thông chịu lạnh thân choàng màu trắng xóa
Cây trước nhà, đèn nhấp nhá trương màu
Mừng Chúa sinh ra, nằm trong máng cỏ
Ảnh nhân từ, nhuộm thắm khắp ngàn nơi
Tay nhỏ máu cứu vạn người sa ngã
Đem tình thương, độ cả chốn trần ai
Hai mươi bốn, lễ cầu kinh Đức Chúa
Ngày mừng nầy, nhớ mãi cảnh xưa soi
Thánh Thất vẫn chờ nửa đêm Thánh giá
Đạo đời vui đón người đó cùng đây
Mến đồng loại, yêu cùng hoa ngọn cỏ
Được êm đềm và ấm cả bầu thương
Đêm Noel ánh đèn rực rỡ phố đường
Mừng lễ Chúa, rộn ràng vương nhân loại
Chốn bụi trần lòng mơ xoa ngang trái
Gắng noi theo ánh sáng trải lòng ngoan
Người thế thay vạn dạ lắm võ vàng
Người cứu rỗi, gương nhân từ, bác ái
Đấng Chúa hiền vĩnh tồn trong dương cõi
Nơi trần miền, nguyện giữ giữa tim đời
Mọi an lành thể hiện khắp toàn nơi
Chúa Giáng sinh, vạn vì sao chiếu sáng
Đặng Xuân Linh
Giáng Sinh gợi buồn
( Họa bài Mừng Giáng Sinh của anh Nguyên Hà)
Xmas đến rồi xin chớ quên
Hoa đăng sáng rực tỏa bên thềm
Giáo đường rộng mở người nô nức
Chỉ có mình ta một bóng ên
Tôi nhớ một chiều Đông mờ giá lạnh
Giáng Sinh về bao trai gái ước mơ
Kết duyên tình tô sắc màu rực rỡ
Đường nhân gian tim rộn rã đợi chờ
Tay nâng ly chúc mừng vận hội đến
Chúa nhiệm mầu mang tới sự bình yên
Và yêu thương đan kết hoa hồng đỏ
Với ngàn sao tỏa ánh sáng dịu hiền
Cả vùng trời bát ngát muôn đèn tỏ
Chúa hài đồng ban phúc xuống nhân gian
Tội lổi nào rồi cũng thôi mờ xóa
Tôi quỳ xuống và chấp tay cúi đầu
Đời phiêu bạt dấu giày mòn cây cỏ
Bước sông hồ lãng tử trải mọi nơi
Cầu mong sao xóa đi cuộc tình lỡ
Về quê xưa nghe khúc nhạc bi ai
Con phố cũ ngập vũng lầy đen tối
Thôi hết rồi hiên nhà bóng trăng soi
Như ánh sáng điểm tô hồng ân Chúa
Cũng năm này ngày trước ở nơi đây
Em cùng tôi dìu nhau trên thềm cỏ
Gió Noel làm rộn rã yêu thương
Mình trao nhau tình ý dưới giáo đường
Bên tiếng nhạc bềnh bồng say nhân loại
Nhưng sau đó trời bày chi ngang trái
Tiếng thị phi miệng đời quả gian ngoan
Làm cách chia cho đau đớn muôn vàn
Xóa tan những ngày xưa đầy dấu ái
Từ đó ôm hận tình về một cõi
Đắm chìm trong hiu quạnh của riêng đời
Gói tâm tư chôn giấu ở một nơi
Xa xôi lắm mịt mờ không ánh sáng
Toronto Dec. 10, 2007
Nguyên Trần
Dài thòng thấy ngán giả vờ quên
Ngặt nỗi Song Linh gởi tận thềm
Phước chủ… may thầy … hầu bậc lớn
Cho vui, chứ tự biết mình ên !
Cạ
Mắc chứng gì trùm mà còn cóng lạnh
Ngủ nướng kiểu nầy sướng ngỡ như mơ
Lắc nhẹ dậy đi … cơ hồ mừng rở
Riết riết lẹ lên đừng có bắt chờ
Không khoái chút nào lò dò cứ đến
Cuối tuần thân già tưởng chút nghỉ yên
Sát đất, lâu rồi đâu còn vận đỏ
Đành liều tận tụy cho được tiếng hiền
Chứ biết quá rành “sáu câu” tường tỏ
Kỳ thật lòng nầy đâu nhác hay gian
Sợ phải dẵng dai chất chồng khó xóa
Cứ đè lên nhau phủ ngập cả đầu
Rịn mồ hôi làm… đâu nào rác cỏ
Có trong hoàn cảnh thông cảm ghê nơi !
Càng lúc càng đòi rằng thì đã lỡ
So khắp xa gần đừng để sút ai
Nhà người sáng trưng mình leo lét tối
Miệng đời dị nghị mắt tục săm soi
: Nô tì đi bên ông hoàng bà chúa
Nhập giang tùy khúc đã sống nơi đây
Không làm hoa thanh chớ là đà cỏ !
: !!! Xương kêu rắc rắc …ví thá mà thương
Thôi thì liều mạng nổ máy lên đường
Đem theo cái bóp giấy tờ đủ loại
Hiên ngang nịt dây ghế ngồi bên trái
Bên phải êm re hiền thục dịu ngoan
Nhìn thoáng sơ qua cân xứng muôn vàn
Đâu biết một trong đang lòng chết ái
Tâm trí đâu đâu phiêu diêu tận cõi
Bánh vẫn cứ lăn, chạy giữa dòng đời
Rồng rắn xếp hàng quầy đặt khắp nơi
Thẻ nhựa rẹt ngang mắt, đèn … chớp sáng
NhàQuê
GIÁNG SINH CANADA
Thu đã xa, giữa đông buốt lạnh
Trời mù, tuyết rơi nhẹ như mơ
mười lăm ngày nữa, Giáng Sinh mới tới
Cha mẹ mua quà, con trẻ đợi chờ
Xứ lạnh mùa đông lê thê, ảm đạm
Nên dân ở đây, cố tạo cảnh vui yên:
Họ trang trí vườn nhà, đèn xanh đỏ
Cả bầy nai nhấp nháy, ngoan hiền
Xe trượt tuyết khảm dãy đèn sáng tỏ
Cảnh Chúa Trời sinh xuống trần gian
Dưới mái tranh, phủ tuyết trắng xóa
Những mục đồng chầu chực, cúi đầu
Chúa Hài đồng nằm trong máng cỏ
Báo tin mừng, thiên thần bay khắp nơi
Ngày nay tôn giáo xem như lầm lỡ
Duy lý là ánh sáng giữa trần ai
Khoa học cố xé tan màng u tối
Nhưng bí mật muôn đời chưa được sáng soi
Hiểu biết càng thêm, chân trời mở rông
Nhưng bề sâu con người thăm thẳm từ đây
Nhân sinh mỏng manh như cọng cỏ
Lau lách suy tư, trông thật thảm thương (1)
Bí mật bao la, phủ khắp nẽo đường
Ý nghĩa cuộc đời?, cùng đích nhân lọai?
Kiếp con người quả là oan trái
Ai bỏ ta ra đời?, ai buộc ta ngoan?
Cái chết rình chờ, phi lý vô vàn
Không Thượng Đế, đâu cần bác ái (2)
Đạọ đức , thánh hiền: hư vô một cõi
Sẽ đón chào ở cuối cuộc đời!
Thông điệp Giáng Sinh, nhấp nháy khắp nơi
Thánh ca dâng lời , nhắc ta tìm ánh sáng
(1) L’homme est un roseau, mais un roseau pensant (Pascal)
(2) Si Dieu n’ existe pas, tout est permis (Dotoiesky)
Phùng Văn Hạnh
Chuẩn bị từ lâu sao bảo quên?
Làm cho người họa vấp bên thềm
Bài thơ dài quá, niềm vui lớn
Gởi chúc đôi lời dịp Noël
ĐÊM GIÁNG SINH - MÙA SAO SÁNG
*Cảm tác bài Mừng Giáng Sinh của thi sĩ Nguyên Hà
Đông sắp tới làm trần gian cảm lạnh
Sương mù giăng phủ kín đất trời mơ
Nắng vàng hanh mong mặt trời mừng rỡ
Lắp khoảng buồn trong ngày tháng đợi chờ
Mùa giáng sinh hằng năm vui vẻ đến
Chúa sinh ra chuông đổ cảnh bình yên
Đèn lấp lánh phố phường màu xanh đỏ
Tiếng hát, cầu kinh nghe thật dịu hiền
Bên ánh nến lung linh soi sáng tỏ
Chúc mừng Chúa hiện hữu nhân gian
Giữa cảnh trời đông, tuyết rơi trắng xóa
Ba vị vua đến cung kính phục đầu
Cùng các thiên thần quay quần máng cỏ
Nơi hang ̣̣đá đầm ấm gửi khắp nơi
Lạy Chúa cứu những con chiên lầm lỡ
Mang cuộc đời khổ lụy lắm bi ai
Bị đắm chìm linh hồn trong bóng tối
Mong tìm được con đường sáng ngời soi
Chúa ơi ! Chúa ơi ! Con chiên xin Chúa:
Ban phước lành trường cửu phát sinh đây
Để con người hay cầm thú, hoa cỏ
Trong một bầu vũ trụ chứa yêu thương
Đông sắp tới tuyết sẽ rơi phủ đường
Nhưng không cản nỗi niềm tin nhân loại
Có Chúa trên cao cởi dây oan trái
Đem nguồn vui đến chia sẻ con ngoan
Đêm Noël tinh tú rực rỡ vô vàn
Quỳ lạy Chúa ban hồng ân bác ái
Cho kiếp người sinh ra về một cõi
Dẫu phù du – thật ngắn ngủi đường đời
Mong tình thương mãi gắn bó muôn nơi
Đêm Giáng Sinh – Mùa sao sáng
Minh Hồ & Minh Hồ Đào
111207
NOEL 2007
Sắp vào đông tiết trời thêm giá lạnh
Mây giăng buồn ảm đạm dáng thu mơ
Ðón Noel phố phường màu rực rỡ
Cảnh đoàn viên ngày sum hợp ngóng chờ
Bốn phương trời rủ nhau cùng về đến
Mái nhà xưa bao ngày tháng lặng yên
Giờ bừng lên ấm nồng than sưởi đỏ
Nguồn sống vui nhìn con cháu ngoan hiền
Ðêm giáng sinh trăng rằm tròn rạng tỏ
Mang an lành hạnh phúc đến nhân gian
Tình thương gieo, bao sầu ưu bôi xóa
Lấy tương thân giữ tương trợ làm đầu
Cành hoa tâm tươi màu thêm cây cỏ
Hương ngạt ngào dẫn lối bước tìm nơi
Ngày lể vui ráng lên đừng bỏ lỡ
Cùng sẻ chia đừng để thiếu một ai
Tia ánh sáng chỉ đường trong đêm tối
Lòng từ bi bác ái tỏa chiếu soi
Lời phúc âm hiền hòa từ Thiên Chúa
Nhạc thánh lâng vẳng vọng mãi đâu đây
Tiếng kinh cầu êm đềm bên máng cỏ
Ánh mắt nhìn sưởi ấm ngát yêu thương
Từng hồi chuông ngân thánh thót giáo đường
Lời nguyện cầu cho hòa bình nhân loại
Ðể lòng người phân ra điều phải trái
Ðem an vui trong cuộc sống thuần ngoan
Ðời ấm êm tình tha thiết muôn vàn
Dang rộng mở nối vòng tay thân ái
Không giới ranh không phân chia bờ cõi
Hãy cùng nhau bồi đấp chút duyên đời
Ðêm giáng sinh vui chúc khắp nơi nơi
Niềm tin yêu cao ngời luôn tỏa sáng
Lâm Vân
LỜI NGUYỆN CẦU ÐÊM GIÁNG SINH
Hoa tuyết rơi trời mùa đông lạnh giá
Nơi giáo đường muôn tiếng nhạc ngân vang
Mừng Giáng Sinh với bao nỗi hân hoan
Ôi huyền diệu đêm nay đêm cực Thánh.
Từ trời cao bao hào quang chiếu sáng
Chúa Hài Đồng xuất hiện với muôn dân
Đem Tình Thương trải rộng khắp xa gần.
Đón hồng ân thấm nhuần Ơn Cứu Độ
Trong tâm tư mang niềm vui rộng mở
Người tín đồ dâng ý nguyện riêng tư.
Em nhi đồng bên hang đá hiền từ
Quỳ lạy Chúa được vui hoài tuổi nhỏ
Chuyện Ba Vua tìm Bê Lem máng cỏ
Thắp sáng đức tin đoàn thánh thể thiếu nhi.
Cụ già gẫm cuộc đời êm ả trôi xuôi
Ơn lộc Chúa, xin dâng lời cảm tạ
Nhìn "kẻ trộm", không âu lo vội vã
Khơi nẻo về, lòng cậy mến xin vâng.
Người thanh niên xây cuộc sống vững vàng
Nhờ Chúa thương, ban niềm vui nhỏ bé
Tay trong tay cùng người yêu đi lễ
Lòng nguyện lòng giữ vẹn nghĩa sắt son.
Cô thiếu nữ sắp tính chuyện chồng con,
Vui gia thất, xa trường xưa bạn cũ
Ơn Đức Mẹ từng bước đời nâng đỡ
Mở lòng con thông suốt chữ Tình Yêu.
Tất cả chúng ta nhận ân sủng đã nhiều
Xin trao nhau Tình Yêu Thương gắn bó
Chung niềm vui ngắm nhìn Ngôi Sao Lạ
Và tung hô đêm Giáng Sinh nhiệm màu.
Khi tan lễ, nhìn tuyết trắng phau phau
Trời rất lạnh, sao lòng ta vẫn ấm ?
Ottawa, mùa Giáng Sinh.
Man Ho
XXXXX
Hôm nay...
Ngạo nghễ cười cho thỏa chí chơi
Ai chê khen mặc chẳng khi vời
Chí gằn sóng dữ yên giông bão
Nghĩa khắc lòng sâu vẹn kiếp người
Không thẹn cùng cao khi thác xuống
Nào lo trần thế lúc ngừng thôi
Ngày mai ai biết làm sao được
Quá khứ mà mây, mưa đã rồi
Ngậm Ngùi
Bài Họa: Xong...
Vấn bước vào đời nhập cuộc chơi
Không trông những chuyện quá xa vời
: Chu toàn trách nhiệm đền ơn nước
: Bổn phận tròn vuông trả nợ người
; Tâm thản lòng bình nhiêu đã đủ
, Dây mơ rễ má lắm phiền thôi
! Thong dong tách bến về nơi cũ
Suối hát chim ca thỏa nguyện rồi
NhàQuê
...ghẹo BÁC NhàQUÊ làm thơ ...kiểu mới .
Rồi...
Ngộ quá...bài thơ lún phún...râu
Ngắn dài đủ kiểu ngó coi ...ngầu
Hai chùm bên mép vừa ra mới
Ba bộ dưới cằm chắc để lâu
Lúc trẻ lo chơi say vận đỏ
Khi già ngồi đợi tới phiên chầu
Nợ trần muốn ...quịt sao mà ...dễ
Bỏ bến đi về ... cảnh cũ đâu?!!!
Trúc Giang 17.12.07
Họa:
MƠ !
Tưởng người thi sĩ nói đùa chơi,
Bạn ước bao nhiêu chuyện quá vời !
Tổ quốc, làm sao đền nợ nước ?
Ân nhân, không dễ trả ơn người !
Tâm hồn thanh thản, hoài mơ đó,
Lòng trí thong dong, huyễn mộng thôi !
Thỏa nguyện khi thuyền về bến cũ,
Chốn ấy lao đao của kiếp rồi …?
Thân kính,
Mẫn Hồ
Đâu...chắc !
Chuyện kể sao mà giống ...tếu chơi
Nào ai chẳng lúc mộng cao vời
Nghèo lo cơm áo mơ thời vận
Giàu ước quyền uy hưởng kiếp người
Kiếm thuốc thần tiên mong thọ mãi
Tìm phương diệu dược trẻ hòai thôi
Thầy tu muốn được muôn đời sướng
Chắc Bác Nhà Quê …Thánh sống rồi !!!
Trúc Giang
18.12.07
HẢ HÊ RỒI..
Cuộc đời lam lũ nhiều hơn chơi
Công khó càng nhiều, càng tuyệt vời
Chiều xuống sum vầy, vui khoái dạ
Ngày qua chăm chỉ, mệt phờ người
Công trình xây đắp cao dày lắm
Hạnh phúc tô bồi xứng đáng thôi
Đến cuối cuộc đời, nhìn ngắm lại
Những gì thành đạt, hả hê rồi
Phùng Văn Hạnh
Đời
Chán đời nên tán dóc mà chơi
Thế sự đảo điên chuyện nửa vời
Tham lợi đâu màng câu kẻ sĩ
Háo danh bất kể tiếng con người
Tiền tài phấn thổ bề ngoài miệng***
Nhân nghĩa thiên kim chót lưỡi thôi***
Xã hội thời nay là thế đó
Lời răn Khổng Mạnh mất tiêu rồi
Toronto Dec. 17, 2007
Nguyên Trần
*** Trích câu: Tiền tài như phấn thổ- Nhân nghĩa tợ thiên kim
Thơ Nguyễn Tấn Bi
NGƯÒI ĐI CHƯA CHẮC LÀ XONG NỢ.
Hoạ bài thơ Xong của nhà thơ Trọng Trần
Cuộc sống khác nào một cuộc chơi
Hơi đâu nằm tưởng chuyện xa vời
Trần gian trã mãi không rồi nợ
Cuôc thế vay luôn cứ vưóng đời
Lặn hụp trầm luân không biết đủ
Loi ngoi thế tục chỉ buồn thôi
Ngưòi đi chưa chắc là xong nợ
Phủi sạch hai tay cũng đủ rồi
Nguyễn Tấn Bi
XUÂN ... !
Đôi vần tâm sự để mà chơi ,
Tình thật nào đâu dám vẽ vời .
Buồn, thiếu mai vàng nơi đất Mẹ !
Chán, thừa tuyết trắng ở quê Người !
Đón, bao nhiêu Tết cam đành vậy !
Đợi , mấy lần XUÂN cũng thế thôi !
XUÂN đến, XUÂN đi , XUÂN lại đến ,
Lòng ta tê tái với XUÂN rồi .
Nguyễn Thành Tài
18-12-2007
Xa Rồi
Trò đời quả thật giống trò chơi
,Sự lý chung quy chỉ vẽ vời (1)
:Hận nước biển cờ còn lắm vị
,Về làng áo mão đã đông người
;Non xanh ngắm cảnh lòng toan cố
,Đầu bạc soi gương ý lại thôi
!Nhìn bóng dáng mây thêm nhẹ nhõm
Lợi danh loáng thoáng quá xa rồi
Bùi Tiến
17-12-32007
(1) Vẽ vời mấy tiếng ngân nga
Tỏ tường sự lý để ra với đời - Trê Cóc
Chưa Xong
(Họa lại bài thơ XONG của TH Nhà Quê)
Thế thời nghịch vận ngẫm mà chơi
Cướp của, mị dân, khá tuyệt vời
Hận lũ bạo tàn - đầy dã thú
Trách quân dối gạt - thiếu tình người
Tự do đảng trị - căm hờn chịu
Công lý cửa quyền - uất hận thôi
Nước mất, nhà tan, đành viễn xứ
Thù chung nặng gánh, chắc chi rồi ?
Nguyên Hà
Quên lãng
Gần kề tuổi hạc khoái rong chơi
Ngoạn cảnh nhàn du thú tuyệt vời
Bạn hữu còn đâu ba bốn trự
Tri âm chỉ được một hai người
Trà thơm rượu chát nhâm nhi mãi
Vận tếu thơ cười họa chút thôi
Xuân hạ thu đông qua nhấp nháy
Hương nồng sắc thắm lãng quên rồi
Lam Vân
CŨNG THÊ THÔI !
Đôi vần gởi bạn chu’c nhau chơi,
Chung cảnh thuyền trôi ở giữa vời.
Sơ’m tô’i buồn đau lìa đâ’t mẹ,
Tha’ng ngày ray rư’t sô’ng quê người .
Trăm năm tưởng tiê’c âu đành vậy,
Một kiê’p u hoài cũng thê’ thôi.
Ừ nhỉ thì ra Xuân lại đê’n,
Ngoài kia tuyê’t tră‘ng đã rơi rồi .
Tuê. Quang Tôn-thât Tuê.
18-12-2007
Vào đời
Vào nơi thử thách cõi nhân chơi
Rộng rãi thế gian mộng dặm vời
Cao thẩm, trước sau toàn thượng ốc
Bao quanh đây đó phủ nhiều người
Buồn vui cuộc sống chừng như đã
Sướng khổ trong đời cũng vậy thôi
Thanh thản, mơ màng, đen trắng lẫn
Tâm tư vui vẻ, tất an rồi
Xuân Linh
Kiếp người
Khó lắm chuyện đời không phải chơi
Xử sao tròn vẹn, giấc mơ vời
Quê hương nếu dễ quên giòng giống ?
Đất nước còn lâu lạc kiép người
Cuộc sống an lành hoài tưởng đó
Tâm hồn thanh thản ước mong thôi
Nhưng trong ý niệm vun bồi được
Đã đủ cho ta thỏa mộng rồi !!!
Gia Linh
MONG LẮM THAY ...
Thô thiển đôi lời góp chuyện chơi ,
Ước gì sự thật chẵng xa vời :
Dân sinh no ấm , an vui khắp ,
Dân chủ , tự do ...xứng đáng người ,
Căn bản người dân cần nhiêu đó !
Cầu cho lũ nó hết quyền thôi
Tiền đồ Tổ quốc cùng xây dựng
Cả nước dân ta thoả dạ rồi !
TDg .
Khoẻ Ông Thôi
Mấy chữ gom vào nói để chơi
Bàn qua tán lại chuyện xa vời
Cho vui chút đỉnh quên buồn mới
Hỉ hả nhìn xem việc của người
Tứ chiến ba hoa tài láo khoét
Nhứt thân nhì thế có quyền thôi
Tiền vơ bạc vét, đầy riêng túi
Khó khổ mặc bây, tớ khoẻ rồi
Trúc Giang Tử
XXXXX